Tôi giơ ra năm ngón tay.
“500…”
“Ý tôi là… 50 triệu không?”
Khóe miệng ta giật giật, biểu cảm cũng trở nên mất tự nhiên.
Tôi suýt nữa thì trợn trắng mắt.
Nhìn ánh mắt ngày càng khinh bỉ của ta, tôi chỉ muốn gào lên:
Tôi chỉ xin có 50 triệu thôi, chứ đâu phải 500 triệu.
Anh tự xưng là người giàu mà 50 triệu cũng tiếc à?
Tôi lập tức nở một nụ gượng gạo:
“Tôi chỉ thôi mà. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, coi như tôi tích đức cho bản thân.”
Tôi thế, trong lòng vẫn hơi bực.
Người giàu đúng là hay như thần.
Miệng thì bảo cái gì cũng , vừa nghe đòi tiền là lập tức đổi sắc mặt.
Bảo sao tôi chẳng dám thật.
Anh ta tôi chằm chằm, hỏi:
“Thật sự chỉ muốn 50 triệu?”
Tôi nghe ra ẩn ý trong giọng điệu đó — ta thấy tôi… đòi ít quá à?
“Ừm, nếu thấy , thì 500 triệu cũng không phải không thể nghĩ tới.”
Tôi như .
Không thêm lời nào, ta rút sổ chi phiếu ra, viết cho tôi một tấm.
“Ngoài số tiền này ra, tôi sẽ sắp xếp cho một công việc. Nhưng hy vọng từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn bất kỳ liên hệ gì nữa.”
Nhìn tấm chi phiếu ghi một tỷ, mắt tôi sáng rỡ như sao, gật đầu lia lịa: “Được, , !”
Một tuần sau.
Tôi đến một công ty ở thành phố bên cạnh để nhận việc.
Đó là một công ty rất tiềm năng, hoàn toàn phù hợp với chuyên ngành của tôi.
Đúng như nam chính đã , từ sau lần đó, chúng tôi không còn gặp lại nhau nữa.
Số tiền một tỷ đó, tôi dùng để mua nhà.
Khi công việc ổn định, tôi bán căn nhà cũ, dùng tiền đầu tư.
Vài năm sau, nhờ việc chăm chỉ, tôi đã vững vàng ở công ty mới.
Có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm, và còn gặp một chàng trai đáng .
Chúng tôi nhau.
Chẳng bao lâu thì kết hôn.
Về sau, tôi nghe đồng nghiệp cũ kể lại, Lưu Doanh Doanh kết hôn chính trị, bị ép gả cho một người đàn ông hói đầu.
Là nhà lớn ép ta phải lấy.
Chẳng bao lâu, ta lại tìm đến nam chính, định bụng mang thai con của ấy.
Kết quả là bị chồng đánh gãy cả hai chân.
Em tôi cuối cùng cũng chẳng có cuộc đời của nữ chính.
Sau khi bị giam giữ nửa năm, ra tù vì có tiền án nên chẳng nơi nào nhận, ngay cả công ty nghiêm túc chút cũng không vào nổi, càng đừng đến chuyện gặp lại nam chính.
Cô ta không cam lòng gả cho người bình thường.
Thế là từng năm trôi qua trong vô định, chỉ biết ăn bám cha mẹ.
Cha mẹ tôi cuối cùng cũng chịu hết nổi, đuổi ta ra khỏi nhà.
Họ định tìm đến tôi để nương tựa, chẳng thể liên lạc .
Bất đắc dĩ, họ đành phải quay về quê sống.
Em tôi biết chuyện cũng chạy về quê, tiếp tục để cha mẹ nuôi.
Họ đi đâu cũng kể lể rằng từng có một đứa con cả giỏi giang, kiếm rất nhiều tiền, là đồ vô ơn, tự chạy đi sống sung sướng, mặc kệ họ chết sống thế nào.
Ở nơi cách xa họ hàng ngàn cây số.
Tôi đang sống một cuộc đời thoải mái và sung túc.
Hoàn toàn chẳng cần bận tâm họ nghĩ gì về tôi.
Hết.
Bạn thấy sao?