Tôi rõ ràng có rất nhiều cơ hội để bớt đau khổ, hết lần này đến lần khác cứ cố chấp chịu đựng, để họ lặp đi lặp lại tổn thương tôi.
Thấy tôi im lặng, mẹ lại thêm một câu: “Tao cho mày biết, nếu em mày xảy ra chuyện gì, tao không tha cho mày đâu. Từ nay mày khỏi gọi tao là mẹ!”
“Được.”
Câu này vừa dứt, bà sững lại ba giây, rồi thốt lên: “Mày gì cơ?”
“Tôi .”
“Không chỉ không gọi bà là mẹ nữa, mà cắt đứt quan hệ cũng . Dù sao trong lòng bà cũng đâu có đứa con nào tên tôi.”
Tôi thật lòng.
Nhưng bà cứ tưởng tôi đang giở chiêu giành thương, liền khinh khỉnh: “Miễn mày đừng hối hận là .”
Nói xong còn nhanh tay cúp máy trước tôi, như thể sẽ khiến tôi sợ.
Trước kia, họ rất giỏi dùng cách này.
Chỉ cần lườm tôi một cái, là tôi sợ.
Như một con chó đã bị thuần hóa, họ lạnh mặt, tôi lập tức phục tùng.
Bây giờ, điều tôi phải là nhắc mình từng giờ từng phút:
Tuyệt đối đừng con chó ngoan đó nữa.
Tôi có cuộc sống của riêng mình.
Sáng hôm sau.
Tôi vừa đến công ty, đồng nghiệp đã lén lút ghé tai tôi thì thầm: hôm nay sẽ có một phó giám đốc mới từ trên trời rơi xuống.
Chuyện như thế này không phải ngày nào cũng xảy ra, cả buổi sáng ai cũng xôn xao bàn tán.
Cho đến khi vị phó giám đốc kia xuất hiện trước mặt mọi người.
Cô ấy tên là Lưu Doanh Doanh.
Tuổi tác cũng xấp xỉ tụi tôi, từng việc cho một tập đoàn lớn ở nước ngoài, chắc năng lực không tệ, không thì sao lại điều vào phó giám đốc ở công ty lớn như thế.
Ngay lúc đó, dòng chữ kia lại hiện lên.
[Đây là nữ phụ đúng không? Hình như ta cũng trọng sinh. Nhưng đời này lại không lợi dụng ruộng thuốc để tiếp cận nam chính. Là vì sau này xảy ra chuyện gì à?]
[Kiếp trước, sau khi tiếp cận nam chính, hắn ta vốn không thích ta. Vậy nên ta đã chuốc thuốc nam chính, ngủ với ta, còn mang thai.]
[Nhưng nam chính là loại vô , rất nhanh đã ném ta ra nước ngoài, mặc kệ sống chết. Đứa bé cũng bị đưa vào trại mồ côi.]
[Chắc mọi người nghĩ nữ phụ sau khi trọng sinh việc đầu tiên sẽ là tránh xa nam chính chứ gì? Không không không, ta trọng sinh rồi vẫn muốn chiếm nam chính, chỉ là không dám dùng lại thủ đoạn bẩn thỉu kiếp trước mà thôi.]
[Cô ta không muốn để lại ấn tượng xấu với nam chính, nên lợi dụng trí nhớ từ kiếp trước, biết công ty này sẽ hợp tác với công ty nam chính, bèn chủ xin điều về trước, chờ thời cơ tiếp cận.]
[Nữ phụ này đúng là não toàn đương.]
[Không hẳn đâu, ta là con riêng, bị vợ cả đề phòng, ngoài mặt thì có vẻ sống sung sướng thật ra lại khổ sở đủ đường. Nam chính là cứu cánh duy nhất của ta, miễn là ta có thể trở thành ‘bạch nguyệt quang’ trong lòng ta, chứ không phải dùng chiêu trò dơ bẩn như đời trước.]
Xem xong mấy dòng này, tôi tê tái cả người.
Trọng sinh bây giờ rẻ sao? Ai cũng có thể trọng sinh hả?
Chỉ trong lúc tôi còn đang đờ người ra thì Lưu Doanh Doanh đã bước đến trước mặt tôi, tôi từ trên xuống và :
“Dự án lần này không cần phụ trách nữa, trợ lý cho tôi là .”
5
Dự án mà tôi dốc công theo sát suốt hơn nửa năm, ta chỉ một câu đã muốn tôi dâng hai tay lên nhường.
Tôi tất nhiên là không cam lòng, cũng không cãi nhau với ta, mà chọn đến gặp cấp trên của mình.
Sếp tôi là một kẻ vô dụng.
Không những không bênh vực tôi, mà còn cố hòa giải:
“Phó giám đốc vừa mới đến, cần có một dự án để ổn định vị trí. Em việc nhiều năm rồi, chắc hiểu đạo lý ‘chịu thiệt là phúc’.
Tất nhiên, tôi cũng không để em thiệt thòi, ấy đồng ý chỉ phụ trách dự án chứ không hưởng hết phần thưởng.
Ba mươi phần trăm tiền thưởng sẽ nhường cho nhóm của em.”
Nghe xong câu này, tôi muốn nôn tại chỗ.
Nhưng tôi cũng biết, tranh cãi tiếp chẳng giải quyết gì.
Buổi chiều hôm đó, tôi thông báo chuyện này với các thành viên trong nhóm.
Ai cũng đỏ hoe mắt, nhất là bé mới vào công ty, lần đầu tham gia dự án.
Ngay từ đầu đã theo sát nhóm, chăm chỉ đến tận bây giờ, sắp gặt thành quả thì lại bị người khác chen ngang, còn tỏ ra ban ơn bằng cách “nhường” cho ba phần trăm.
Cô ấy tức quá mà bật khóc, lặp đi lặp lại:
“Dự án này là công sức của tụi mình suốt mười tháng trời, sao họ có thể vô lý như chứ?”
Bước ra xã hội rồi mới biết, xã hội này chẳng có công lý gì hết.
Tôi thở dài, lời nghẹn lại nơi cổ họng, chẳng thể nên câu.
Tan , Lưu Doanh Doanh đến văn phòng của chúng tôi, :
“Hôm nay tôi mời, cả nhóm đi ăn hải sản cao cấp, mỗi người hai triệu một suất, tôi đã đặt sẵn phòng rồi, ai không đến là không nể mặt tôi.”
Cô ta muốn thu phục lòng người, lại dùng sai cách.
Thu nhập của chúng tôi không thấp, bữa hải sản hai triệu một người có thể hấp dẫn, cũng chẳng bằng nổi một góc tiền thưởng từ dự án mà chúng tôi đã đổ mồ hôi nước mắt ra .
Thật ra, ngay khoảnh khắc ta giành lấy dự án, không ít người đã có ý định nghỉ việc.
Chỉ là còn đang chờ xem hình.
Tôi cũng nằm trong số đó.
Một người chỉ muốn tiếp cận nam chính, muốn ‘bạch nguyệt quang’ của ta, tôi không tin ta có thể trở thành lãnh đạo tốt.
Mọi người nhau, chẳng ai đáp lời.
Lưu Doanh Doanh ngẩng đầu tôi: “Cô là trưởng nhóm, lát nữa nhớ dẫn mọi người qua.”
Cô ta đang ra lệnh tôi.
Tôi suy nghĩ một chút rồi thẳng: “Xin lỗi, tôi không ăn bữa đó .”
Lời tôi quá rõ ràng.
Ánh mắt ta tôi từ khinh thường chuyển sang giận dữ, rồi đến căm ghét.
Cô ta ném lại một câu: “Cho mặt mà không biết nhận!” rồi bỏ đi.
Cô ta đã ghi hận tôi rồi.
Xem ra, những ngày tới sẽ chẳng yên ổn.
Các thành viên trong nhóm lập tức vây quanh tôi.
Nhưng chẳng ai tỏ ra vui vẻ, ngược lại đều lo lắng cho tôi.
Bạn thấy sao?