3
Cái gì trời, phim truyền hình hả?
Ngay lúc đó, dòng chữ kia lại xuất hiện.
[Nữ pháo hôi lại đi cứu ông nội nam chính, cốt truyện bị đổi rồi sao?]
[Thật ra cũng hay mà, sau này nữ chính có thể lợi dụng thân phận em của nữ pháo hôi để tiếp cận nam chính.]
[Lúc nãy hỏng kế hoạch của nữ chính, giờ coi như dùng cách khác để bù đắp, đây là số phận của một nữ pháo hôi.]
Nhìn những dòng chữ ấy, tôi thật sự chỉ muốn xé toạc miệng đám người đó.
Lẽ nào tôi không xứng có cuộc sống của riêng mình sao?
“Cô bé, mau vào nghỉ ngơi chút đi, tôi gọi bác sĩ đến khám cho cháu.”
Giọng ông lão vừa dứt, toàn thân toát ra khí chất của một tổng tài bá đạo.
Tôi vội lắc đầu: “Cháu ngồi ngoài này một lát là , người cháu bẩn quá, không tiện vào dơ nhà .”
Vừa xong, một người phụ nữ trung niên ăn mặc như giúp việc bước ra.
Thấy ông lão toàn thân lấm lem bùn đất, bà hoảng hốt kêu lên: “Ông Cố, ông đi đâu ? Có chuyện gì xảy ra thế?”
Ông lão chỉ vào tôi, : “May nhờ bé này, lúc nãy tôi bị trượt chân ở ao suýt rơi xuống, là bé cứu tôi.”
Nghe xong, người phụ nữ lập tức gọi một người đàn ông trung niên có vẻ là quản gia đến đỡ ông vào nhà rửa ráy.
Sau đó cũng sắp xếp phòng khách cho tôi tắm rửa và đưa quần áo sạch để thay.
Khi tôi bước ra, bà ấy đã gọi bác sĩ gia đình tới.
Ngay sau đó là một loạt kiểm tra.
Cuối cùng kết luận: tôi và ông lão chỉ bị trầy xước nhẹ, không nghiêm trọng.
Mãi đến lúc này tôi mới nhận ra, thì ra cuộc sống của người giàu lại “giản dị” đến thế.
Đây là khu ngoại ô, cách bệnh viện lớn nhất ít nhất năm chục cây số.
Thế mà chỉ cần một cú điện thoại, bác sĩ lập tức có mặt.
Bảo sao em tôi cứ nhất quyết muốn gả vào hào môn.
Ai mà không mơ sống cuộc đời như thế chứ?
Ông lão giữ tôi lại ăn cơm.
Nói hôm nay ông rời tiệc sớm, chắc chắn cháu trai ông sẽ ghé thăm.
Hy vọng tôi có thể ở lại ăn tối.
Tôi vừa định từ chối thì điện thoại ông reo lên.
Mới nghe hai câu, ông lập tức nổi giận quát lớn: “Đứa nào dám ruộng dược liệu của tao! Giữ chặt nó lại, tao tới ngay!”
Thấy ông có việc gấp, tôi liền đứng dậy tìm cớ rút lui.
Ông vẫn tiếc không muốn tôi đi, nhất quyết nhét cho tôi một tấm danh thiếp:
“Đây là số riêng của cháu trai tôi. Nếu cháu gặp chuyện gì không giải quyết thì gọi cho nó.”
Tấm danh thiếp mà nữ chính và nữ phụ tranh giành đến vỡ đầu, ông lại tùy tiện đưa cho tôi.
Tiếc là, tôi chỉ là một nữ pháo hôi.
Tôi nhận lấy bằng hai tay, khẽ cảm ơn.
Ông gọi tài xế đưa tôi về.
Ngay trước khi xe lăn bánh, ông lại gọi dừng xe, chạy tới đưa qua cửa kính cho tôi một túi lớn đầy đào còn nguyên cành lá.
“Đây là đào tôi tự tay trồng. Nếu cháu ăn thấy ngon, lần sau có thể lại đây hái.”
Đôi mắt ông sáng rỡ, như đang một đứa cháu ngoan ngoãn đáng .
Cũng như đang hy vọng đứa cháu đó sẽ thường xuyên về thăm ông.
Lần đầu tiên trong đời người lớn quan tâm thật lòng, tim tôi bỗng dưng cảm thấy ấm áp.
Tôi gật đầu, “Được.”
Về đến nhà, tôi rửa ít trái đào rồi vừa ăn vừa ra khung cửa sổ.
Anh đào rất ngọt.
Mây ngoài trời trôi nhẹ, bầu trời cũng thật đẹp.
Thời gian yên bình và giản dị ấy bị một cuộc điện thoại dồn dập cắt ngang.
Là mẹ gọi đến.
Tôi không bắt máy.
Nhưng bà gọi liên tục bảy tám cuộc.
Bất đắc dĩ, tôi mới nhấc máy.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng gào thét chói tai: “Mày chết ở đâu rồi hả? Sao không nghe điện thoại? Mày có biết em mày gặp chuyện rồi không?”
“Mày bỏ em mày ở vùng ngoại ô không thèm quan tâm, tự chạy mất. Làm nó hoảng quá nên mới xông vào ruộng thuốc của người ta, giờ người ta đòi kiện em mày ngồi tù. Mày mau tới đây nhận hết tội là mày !”
4
Những lời đó bây giờ chẳng thể tôi tổn thương thêm nữa.
Tôi lạnh nhạt đáp: “Vậy thì đáng đời nó, ai bảo hoại ruộng thuốc nhà người ta. Tự tự chịu thôi…”
“Mày năng kiểu gì đấy? Đó là em ruột mày đấy! Nếu không phải vì đi tìm mày, nó đã không xông vào đó, tất cả là lỗi của mày!”
Mẹ tôi lúc nào cũng giỏi bẻ cong sự thật, đổ hết tội lên đầu tôi.
Hồi nhỏ, em đổ cả rổ trứng, mẹ túm tai tôi mắng: Nếu không phải vì mày bảo nó mang ra cho xem, thì nó đã không đi bưng trứng, là mày sai.
Hồi cấp hai, em dùng dao rọc giấy cào nát mặt nữ xinh nhất lớp.
Trước mặt phụ huynh người ta đòi bồi thường, mẹ lại tát tôi rồi bảo: là tại tôi suốt ngày chia rẽ cảm của hai đứa, khiến em mới chuyện xấu — vẫn là lỗi của tôi.
Đến lúc tôi tốt nghiệp đại học, em không xin việc, chọn hot girl mạng.
Tôi thì vào công ty lớn, ba năm lên trưởng nhóm.
Mẹ chỉ liếc mắt đã phán: chắc chắn là tôi dùng thân thể để thăng chức, tiền kiếm cũng chẳng sạch sẽ gì.
Hồi đó tôi ngốc đến đáng thương, không đáng để người ta thương .
Bạn thấy sao?