Chương 2
Có người dùng áo dày quấn chặt lấy thân ta, ôm cả người ta vào lòng.
Xung quanh lập tức vang lên tràng khoái chí:
“Xem kìa, gã phu khiêng phân tới bảo vệ thê tử rồi!”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu.
Chỉ thấy nam tử nọ đội chiếc nón rơm to bản, vành nón trùm thấp che gần hết gương mặt.
Chớ dung mạo, đến ánh mắt cũng chẳng thể thấy.
Mặc kệ những lời gièm pha, hắn cứ thế bế ta theo kiểu bế ngang, đem về chốn cư trú.
Dây thừng cọ rách da nơi cổ tay ta, hắn cẩn thận bôi thuốc.
Ký ức hỗn loạn đêm qua ùa về, khiến ta chẳng khỏi ngượng ngùng.
Chẳng qua xét cho cùng là ta đã liên lụy hắn.
Thế hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, tháo nón ra, mỉm với ta.
Gương mặt ấy, ngoài dự đoán lại thanh tú lạ thường, lông mày như vẽ, mắt sáng tựa rạng đông.
Hắn , nếu ta nguyện ý, hắn sẽ cưới ta chính thê.
Rồi dùng đầu ngón tay viết vào lòng bàn tay ta hai chữ:
A Hạc.
Hắn tên A Hạc.
Bởi vì chuyện của ta, A Hạc bị người trong thành chê , trêu chọc khắp nơi.
Một hôm, ta thấy hắn đẩy xe phân, bị chặn lại ở cổng sau phủ họ Lâm.
Tỳ nữ của Lâm Thiển Tuyết chống nạnh, trề môi mà :
“Tiểu thư nhà ta rồi, sau này phân thải trong phủ Lâm sẽ không để ngươi thu dọn nữa. Muốn dọn thì để vợ ngươi đến mà !”
Dân quanh đó nghe xong rộ, còn hối hắn mau đi tìm ta.
Loại chuyện này hẳn không phải lần đầu, hắn chưa từng than oán nửa lời với ta.
Ta cúi mắt, trong lòng ấm áp lại đượm chút áy náy.
Bỗng có kẻ phát hiện ra ta, hô lớn:
“Thê tử gã khiêng phân đến rồi kìa!”
Mắt Lâm Thiển Tuyết loé lên vẻ đắc ý, dịu dàng cất tiếng:
“Ôn Ngọc, đừng hiểu lầm, chúng ta nào có khi dễ vị hôn phu của ngươi đâu, chỉ là nghĩ rằng các ngươi đã…”
“Nếu đã gả gà theo gà, sau này ngươi khó tránh khỏi phải việc này mỗi ngày. Ta chỉ muốn cho ngươi cơ hội quen trước thôi.”
Lời vừa dứt, lại là một tràng chế nhạo.
Cũng có người cảm khái rằng Lâm tiểu thư tâm địa thiện lương, đến mức còn nghĩ cách lo lắng cho ta.
Ngay lúc ấy, tiếng nhạc vui bất ngờ vang lên từ đầu phố.
Vẻ đắc ý trong mắt Lâm Thiển Tuyết càng thêm rõ rệt, nàng cao giọng gọi:
“Ca ca Vân Dương, muội ở đây!”
Ta ngoảnh đầu lại, liền chạm mắt với Thịnh Vân Dương cùng đoàn xe dài dằng dặc phía sau hắn.
Hôm nay hắn thật tuấn, y phục chỉnh tề, phong tư như trăng sáng.
Vừa bắt gặp ánh mắt ta, gương mặt Thịnh Vân Dương liền thoáng vẻ chột dạ.
Lâm Thiển Tuyết ngượng ngùng nũng nịu cất lời:
“Ôn Ngọc tỷ tỷ, tỷ còn chưa hay tin sao?”
“Ca ca Vân Dương đã cưỡi ngựa suốt tám trăm dặm, gấp rút vào triều cầu chỉ, thỉnh Hoàng thượng ban hôn, nay đã có thánh chỉ, người muốn cưới thiếp chính thê.”
“Thiếp khuyên người bao lần, đừng quá phô trương, kẻo tỷ tỷ buồn lòng. Nhưng người ấy a, cứ khăng khăng muốn cho thiếp điều tốt đẹp nhất, thiếp cũng hết cách rồi.”
Ta khựng lại. Thì ra hôm nay, Thịnh Vân Dương tới là để nạp sính lễ.
Rõ ràng đã đoán trước, thế mà giây phút tận mắt chứng kiến, ta vẫn thấy khó thở.
Bách tính vây quanh đều vỗ tay reo hò, rộn rã mừng vui.
“Có kẻ đúng là ngốc thật, chẳng biết quý trọng tướng quân oai hùng, lại đi trèo giường phu khiêng phân. Giờ thì hay rồi, người ta là phu nhân tướng quân, còn nàng ta là phu nhân phân!”
“Ngơ ngẩn gì thế, phu nhân phân? Mau việc đi! Biết đâu xong còn kịp xem tướng quân cầu thân nữa kìa, coi như mở rộng tầm mắt!”
Thịnh Vân Dương cau mày, không vui, cất giọng quát lớn:
“Ôn Ngọc tuyệt không phải cái gì mà phân phu nhân! Ta từng sẽ nạp nàng thiếp, sau này sẽ thương nàng như thương Tuyết nhi, kẻ nào còn dám dị nghị, chớ trách bản tướng không khách khí!”
Lời vừa dứt, Lâm Thiển Tuyết liền lộ rõ hờn ghen, hung hăng lườm ta một cái.
Ta chẳng buồn đáp, đưa tay cầm lấy gáo, xắn tay áo.
Ngay cả mũi miệng cũng không cần che, thẳng tay xong việc một cách gọn gàng.
Lúc đi ngang qua Lâm Thiển Tuyết, ta cố ý nghiêng thùng.
Một mảng lớn nước phân văng đầy lên váy áo nàng.
Khuôn mặt nàng tức khắc vặn vẹo, miệng gào thét, tay điên cuồng chùi chùi lau lau.
Sắc mặt Thịnh Vân Dương sa sầm, không tới dỗ dành nàng, mà lại bước tới chắn ta lại, giận dữ quát:
“Ngươi là có ý gì?!”
Ta cúi đầu, khẽ nhấc chiếc kết đồng tâm đeo bên hông hắn, lạnh:
“Ý của ta chính là — ta không lấy ngươi nữa.”
“Nghe rõ chưa? Dù có là phu nhân phân, ta cũng không gả cho kẻ như ngươi!”
Chương 3
Thuở ấy, chính ta là người đã bới Thịnh Vân Dương từ đống thi thể nơi sa trường ra.
Hắn khi ấy bị chém nát tứ chi, thối rữa hôi tanh còn hơn cả nước phân.
Chính tay ta từng mũi kim từng sợi chỉ khâu lại thân thể hắn, lại dùng linh huyết của mình mà kéo hắn từ tay Diêm La trở về.
Suốt một tháng, ta ngày đêm chăm sóc.
Lúc từ biệt, hắn đã chân thành thổ lộ với ta.
Cũng từng thẳng thắn mình từng có một Bạch Nguyệt Quang không thể có .
Chiếc kết đồng tâm ấy chính là nàng ta tặng.
Suốt mười mấy năm, hắn đeo nơi thắt lưng, chẳng nỡ vứt đi.
Nhưng nay đã có ta trong lòng, hắn có thể buông bỏ rồi.
Ta từng tận mắt thấy hắn đem kết đồng tâm chôn dưới gốc cây.
Vậy mà giờ đây, kết đồng tâm lại đong đưa nơi hông hắn, thật là trào phúng thay!
Bạn thấy sao?