08
Khi gặp lại Tống Trí Viễn, hắn mặt mày tiều tụy, không còn vẻ rạng rỡ như trước.
Ngược lại, nam nhân đứng trước hắn, bụng phệ, tươi, trông có vẻ rất dễ chuyện thực chất ẩn chứa âm mưu, đến với khí thế bừng bừng.
Ta ngồi trong đình nhỏ của viện, ba chiếc hòm lớn có viền vàng nền đỏ xếp ngay ngắn trước mặt, từ tốn hỏi:
“Lưu Thị Lang có ý gì đây?”
Nói xong, thấy hắn phẩy tay, liền có tiểu nhị bước tới mở hòm, bên trong lấp lánh vàng óng, chói cả mắt.
“Hai người còn trẻ, việc không tránh khỏi bồng bột.”
Hắn kéo Tống Trí Viễn lại, ngẩng đầu , “Hắn nay đã hối cải, nguyện ý trả lại số bạc đã tiêu gấp đôi, mong ngươi nghĩ đến xưa, bỏ ý định tố cáo…”
“…Hắn mười năm đèn sách không dễ dàng, giờ mới bước chân vào Điểu trường, ngươi cũng không muốn hủy hoại hắn chứ?”
Ta hủy hoại hắn?
Nghe thật nực , như thể ta là kẻ ác.
Ta không khỏi cảm thán.
Thật sự có người có thể đổi trắng thay đen, đem tất cả những hành vong ân phụ nghĩa, tham lam vô độ, vô liêm sỉ quy thành hai chữ “tuổi trẻ”, ta mở rộng tầm mắt.
Ta không biết Tống Trí Viễn đã hứa hẹn gì với Lưu gia, khiến Lưu Thị Lang phải giúp hắn như .
Nhưng điều đó cũng chẳng thể thay đổi quyết tâm muốn cắt đứt con đường và hủy hoại giấc mơ của hắn.
“Lưu Thị Lang thật xem thường ta quá! Số bạc này ta chẳng để vào mắt, ta nhất định phải cho thiên hạ biết, trạng nguyên mới đỗ rốt cuộc có bộ mặt thế nào!”
“Ta cũng khuyên ngài một câu, đừng vì một kẻ ti tiện mà hủy hoại tương lai của gia tộc mình!”
Tống Trí Viễn cuối cùng không kìm chế , lớn tiếng quát:
“Biết tha cho người cũng là tha cho mình, ngươi đã lợi, nên ngoan ngoãn cầm bạc trở về thành Tấn Dương, cớ sao còn dây dưa không dứt. Phụ mẫu ngươi là những người rộng lượng, sao lại sinh ra một kẻ hồ đồ như ngươi.”
Không nhắc đến phụ mẫu ta thì thôi, nhắc đến lại càng ta giận.
“Sao ta phải rộng lượng với ngươi?”
Ta lạnh lùng , “Ta cứ phải mắt đền mắt, răng đền răng, trả đủ mọi thứ với ngươi!”
Lúc này, sắc mặt của Lưu Thị Lang cũng không còn tốt, hắn đe dọa:
“Hôm nay ta không đến để bàn bạc với ngươi, nếu ngươi biết điều, thì nhận lấy số bạc này, từ nay không ai nợ ai. Nếu ngươi không nghe lời ta…”
“Thì sao?” Ta lạnh nhạt hỏi.
Hắn phẩy tay áo, chậm rãi :
“Ta là Thị Lang Bộ Hộ, muốn bảo vệ một người có gì khó, chẳng qua là không muốn khó một tiểu bối như ngươi mà thôi. Nghe Cố gia ở thành Tấn Dương ăn phát đạt, sau này có thể tiếp tục hay không, thì không dám chắc.”
Dùng Cố gia để uy hiếp ta?
Thật vô liêm sỉ.
Người dân thường hay Điểu lại kinh thành bao che lẫn nhau, hiện tại đúng là cảnh này.
“Lâu rồi không gặp, Lưu Thị Lang giờ oai phong lớn nhỉ! Không biết trước mặt hoàng thượng, ngươi có dám ngông cuồng như thế không?”
Giọng này, ta quá quen thuộc!
09
Ta nhấc váy lên vui mừng chạy tới, ôm lấy vai người mới tới và : “Phụ thân, sao phụ thân lại đến đây?”
“Đương nhiên là đến để ủng hộ con rồi!”
Ông vỗ nhẹ vào mũi ta, cưng chiều .
Ta nhớ lại những lời phụ thân vừa , nghe ý tứ bên trong, dường như ông và Lưu Thị Lang đã quen biết từ nhiều năm trước.
Chưa kịp hỏi, ta đã thấy Lưu Thị Lang bước nhanh tới, so với sự hống hách vừa rồi, bây giờ hắn chỉ còn vẻ khúm núm :
“Thượng thư đại nhân, là hạ Điểu có mắt không tròng, không biết nương Cố tiểu thư là lệnh ái. Hạ Điểu biết sai rồi, mong đại nhân nể xưa, tha cho hạ Điểu.”
Lời vừa dứt, không chỉ Tống Trí Viễn tròn mắt kinh ngạc, mà ngay cả ta cũng đứng sững một lúc không gì.
Phụ thân ta chẳng phải là phu tử tới ở rể Cố gia sao?
Nghe ngoại tổ phụ , năm xưa phụ thân theo đuổi mẫu thân đến thành Tấn Dương, trong túi còn không có đồng nào.
Nếu không chịu ở rể, ngoại tổ phụ cũng không muốn gả mẫu thân cho ông.
Sao hôm nay lại trở thành Thượng thư đại nhân trong miệng Lưu Thị Lang?
“Chuyện của ngươi để sau rồi .”
Phụ thân đẩy Lưu Thị Lang ra, bước thẳng tới trước mặt Tống Trí Viễn, lắc đầu thất vọng :
“Tưởng rằng ngươi là người có chí hướng cao xa, không ngờ ta đã nhầm.”
“Với tính cách của ngươi, dù có tài năng đến đâu, cũng không thể một vị Điểu liêm khiết, chi bằng sớm từ bỏ vọng tưởng, may ra có thể kéo ngươi trở lại con đường đúng.”
Lời vừa dứt, đã thấy vài người từ cửa phía tây bước ra, liên tục đồng ý với lời phụ thân ta, rồi phẫn nộ chỉ trích Tống Trí Viễn và Lưu Thị Lang.
Thật ra cũng khéo, hôm nay Trữ Du mượn sân phía tây của ta, nơi có phong cảnh hữu để tổ chức buổi tụ họp văn chương, có không ít văn nhân mặc khách đến dự.
Xem ra, những gì vừa xảy ra ở tiền viện, họ đều thấy rõ.
Khi ta qua, Trữ Du lén nháy mắt với ta.
Ta liền biết rằng sự xuất hiện của những người này là do hắn cố ý dẫn dắt.
Nên biết rằng, lời từ miệng của các danh sĩ thanh lưu còn lợi hơn nhiều so với lời đồn đại của dân gian.
Hôm nay, Lưu Thị Lang coi như mất cả chì lẫn chài.
Khi rời đi, hắn và Tống Trí Viễn có vẻ như đang trốn chạy.
Còn phụ thân ta, dưới sự “tra khảo nghiêm khắc” của ta, cuối cùng cũng thành thật kể hết mọi chuyện.
Hóa ra, phụ thân ta từng giữ chức tại Bộ Hộ.
Nhưng năm đó để cưới mẫu thân ta ở thành Tấn Dương, ông quyết định từ Điểu, sau đó ở rể Cố gia với thân phận trắng tay.
Nhưng ông không ngờ rằng, món quà hỷ mà hoàng thượng tặng ông lại là chiếu thư bổ nhiệm Thượng thư Bộ Hộ.
Còn rằng chỉ cần ông đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể về kinh nhận chức.
Ông rằng sau khi thấy thư ta để lại, lo lắng ta bị người khác ức hiếp ở kinh thành, liền cùng mẫu thân không ngừng nghỉ cách giúp ta.
Ta nhếch mép hỏi: “Phụ thân chắc chắn là không ngừng nghỉ?”
Chỉ thấy phụ thân gãi đầu, mắt lấp lánh đáp:
“Ờ, phụ thân và mẫu thân con hiếm khi ra ngoài, không thể không ngắm hoa, thưởng cảnh gì đó trên đường, chắc cũng không chậm trễ mấy ngày… phải không?”
Lúc đó ta ôm ngực, tự an ủi trong lòng: Đừng buồn, rồi sẽ quen thôi.
Sau đó ta hỏi mẫu thân đâu, sao không cùng phụ thân đến tìm ta.
Phụ thân uống ngụm trà, thản nhiên :
“Mẫu thân con à, bà ấy đi tìm Trường Công chúa Chiêu Dương rồi, họ là thân nhiều năm không gặp, chắc có nhiều chuyện để , tối nay có lẽ sẽ ở lại phủ công chúa.”
Trong khoảnh khắc, đầu ta như có tia chớp lóe lên, “ầm” một tiếng ta choáng váng.
Phụ thân ta là Thượng thư Bộ Hộ, mẫu thân ta là thân của Trường Công chúa, ta là gì?
Ta là một kẻ ngốc không biết gì…
Thôi, những chuyện này đều là chuyện của thế hệ trước, ta biết hay không cũng không Điểu trọng, cũng không thay đổi điều ta phải .
Ta đã nộp đơn kiện lên Đại Lý Tự, hiện tại Điểu trọng nhất là buổi xét xử ba ngày sau.
Bạn thấy sao?