Nữ Ma Đầu Và [...] – Chương 1

Thư sinh nghèo sau khi đỗ đạt, trúng của hồi môn của ta, còn muốn nạp ta thiếp.

Hắn tự phụ tài hoa xuất chúng xứng với giai nhân, còn ta đầy mùi tiền bẩn văn chương.

Thật nực , hắn dựa vào đâu mà cho rằng mười năm đèn sách của hắn có thể sánh bằng gia tộc ta mấy đời buôn bán!

Ta vượt ngàn dặm đến kinh thành, chính là để cho hắn hiểu.

Ta có thể giúp hắn lên Điểu trường, cũng có thể dẫm hắn xuống bùn.

01

Thành Tấn Dương có câu : mười cửa hàng thì chín là của Cố gia.

Nói về sự phồn thịnh của việc kinh doanh nhà họ Cố, hễ là cửa hàng có tên tuổi trong thành, chín phần đều có liên Điểu đến Cố gia.

Tiểu nữ không tài cán gì, chính là tiểu thư độc nhất của Cố gia chủ, Cố Tam Nương… Cố Duyệt Hề.

Bốn năm trước, một thư sinh nghèo khó cầm hôn thư của ngoại tổ phụ đã mất tìm đến nhà, tự xưng là vị hôn phu tương lai của ta.

Phụ mẫu thấy hắn cử chỉ lễ độ và ăn không tầm thường, liền tự ý đưa người vào nhà.

Lúc đó ta mười hai tuổi.

Vì dẫn người đánh trưởng nam của tri phủ, nổi danh là kẻ ức hiếp kẻ yếu, cái danh “nữ ma đầu” đã vang khắp thành Tấn Dương, phụ mẫu đang lo lắng ta không gả đi .

Sự xuất hiện của Tống Trí Viễn đã giải tỏa nỗi lo của họ.

Lần đầu gặp người này, chỉ cảm thấy hắn toàn thân đều là dáng vẻ của người đọc sách, tay không xách nổi, vai không khiêng nổi, ta không thích chút nào.

Chẳng bằng út nam của nhà bán gạo ở phía nam thành, đầy sức mạnh, một mình có thể gánh hai bao gạo lớn.

Nhưng phụ thân ta bảo rằng, Tống Trí Viễn là một cổ phiếu tiềm năng, hắn tài hoa xuất chúng, tương lai có thể sẽ Điểu lớn.

Ta không hiểu cổ phiếu tiềm năng là gì, đột nhiên hiểu ra một điều.

Nếu Cố gia có người trong triều đình, thì tên tri phủ lòng dạ đen tối đó sẽ không dám lợi dụng quyền thế, khiến phụ mẫu ta phải dốc hết bạc trắng để lo lót.

Thế là ta đối xử với Tống Trí Viễn luôn dịu dàng, phụ mẫu vui mừng không ngớt, cho rằng ta cuối cùng cũng hiểu chuyện.

Mùa xuân năm ngoái, ta tiễn Tống Trí Viễn lên kinh ứng thí.

Để hắn chuyên tâm đọc sách, không những hạ nhân chăm sóc, mà còn mua nhà cửa, cửa hàng ở kinh thành.

Dù sao kinh thành phồn hoa, ăn mặc sinh hoạt không thể quá tiết kiệm, để tránh bị đồng học coi thường.

Không lâu sau, từ kinh thành truyền đến tin tức.

Tống Trí Viễn không phụ sự kỳ vọng của ta, đỗ trạng nguyên, bổ nhiệm Hàn Lâm viện tu soạn, Điểu lục phẩm ở kinh thành.

Láng giềng thấy liền đến nhà ta chúc mừng, ngay cả tri phủ mới nhậm chức cũng sai người đến chúc mừng.

Mọi người đều cho rằng, ta, Cố Duyệt Hề có triển vọng lớn, sắp trở thành phu nhân trạng nguyên.

Ta nhẹ hai tiếng không bình luận gì.

Đám đông ồn ào, còn ta thì mắt mày một mảnh lạnh lùng.

Ngay lúc đó, quản gia cầm bức thư từ kinh thành đến, xuyên qua đám đông, trao vào tay ta, tươi :

“Tiểu thư, đây là thư của gia gửi cho người.”

Giọng không lớn, vừa đủ để người trong sân nghe thấy rõ.

Ta khẽ cau mày, nghiêm giọng cảnh cáo:

“Là quản gia của Cố phủ, phải nhớ lời hành cẩn trọng!”

Về phòng, ta mở thư ra, nội dung trên đó ngắn gọn.

Tóm lại là, ta xuất thân thương gia, không xứng với thân phận hiện tại của hắn, hắn không phải kẻ vong ân bội nghĩa, sẽ không vì thế mà hủy hôn.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nạp ta thiếp, bảo ta nhanh chóng mang của hồi môn lên kinh thành tìm hắn, cũng coi như trả ơn bốn năm nuôi dưỡng.

Ta đã sớm đoán trước điều này, không thất vọng, chỉ có cơn giận ngút trời khó lòng nguôi ngoai.

Hắn dựa vào đâu mà cho rằng mười năm đèn sách của hắn có thể sánh bằng gia tộc ta mấy đời buôn bán!

Đêm đó, ta để lại thư cho phụ mẫu rồi vượt ngàn dặm lên kinh thành, chính là để cho Tống Trí Viễn hiểu.

Ta có thể giúp hắn lên Điểu trường, cũng có thể dẫm hắn xuống bùn.

Hắn đã khinh thường thân phận thương gia của ta, thì ta sẽ dùng thân phận thương gia, cắt đứt giấc mộng vinh hoa của hắn.

02

Đến kinh thành, dù trời đã khuya vẫn phồn hoa như cũ, điều mà thành Tấn Dương không có .

Cưỡi ngựa đi qua mấy dặm dài trên phố, tiếng rao của quán rượu, quán ăn vang lên khắp nơi, đông đúc nhộn nhịp, đúng là một bức tranh khói lửa nhân gian.

Vừa đi vừa hỏi thăm, cho đến khi ba chữ mạ vàng “Hội Hiền Lâu” xuất hiện trước mắt, đây chính là chỗ ta sẽ dừng chân đêm nay.

Thấy ta tiến đến, tiểu nhị lập tức ra đón.

Ta vừa định đưa dây cương thì nghe hắn từ chối:

“Ôi chao, vị khách Điểu, thật xin lỗi. Hôm nay quán đã đầy, tạm thời không đón khách nữa, nếu nương muốn trọ, có thể đi thẳng rồi rẽ phải, quán trọ ở đó chắc còn phòng trống.”

Hắn nhanh, có chút thiếu kiên nhẫn, ánh mắt soi mói cũng khó mà bỏ qua.

Nhìn vào đại sảnh trống rỗng của quán trọ, ta âm thầm rút lại tấm ngọc bài định đưa ra, rồi thản nhiên :

“Nếu thì ta không trọ nữa, chỉ ăn uống chút rồi đi, điều này chắc chứ.”

Nói rồi ta ném dây cương qua, mặc kệ tiếng ngăn cản của tiểu nhị, tự mình đi vào trong, ngồi xuống chỗ trống giữa đại sảnh.

Nhưng ghế chưa kịp ấm, đã thấy người kia dẫn theo hai hán tử cầm gậy xông thẳng tới trước mặt ta, rồi không khách khí :

“Ngươi là kẻ thô lỗ, không biết Hội Hiền Lâu là nơi nào mà xông vào. Đến đây đều là văn nhân nhã sĩ, hôm nay còn có tân khoa trạng nguyên ở đây tiệc tùng. Tốt nhất ngươi mau rời đi, tránh phiền các vị quý nhân!”

Nghe ta ngẩn ra một lúc.

Hóa ra hôm nay ta lại vì tên Tống Trí Viễn kia mà vô duyên vô cớ bị khó.

Thật là oan gia ngõ hẹp, cơn giận bị đè nén mấy ngày nay của ta bỗng chốc bùng lên.

Người ta thường chọn ngày không bằng gặp ngày, nếu thì hôm nay ta phải chút náo loạn, mới xứng với duyên phận này.

Ta rút ra hai tờ ngân phiếu đặt lên bàn, chống cằm :

“Đúng là khéo thật, ra thì trạng nguyên lang và ta cũng có chút duyên nợ. Hôm nay ai dẫn ta đi gặp hắn, ta sẽ thưởng ngân phiếu này. Ba người các ngươi, ai nguyện ý dẫn đường đây?”

Vừa dứt lời, tiểu nhị ngừng kiêu ngạo, hán tử cầm gậy cũng bớt cứng rắn, ánh mắt đều lóe lên vẻ tham lam.

Người ta , có tiền có thể sai khiến ma quỷ, tổ phụ mẫu không lừa ta.

Ba người trước mặt nhau, còn đang do dự thì từ lầu hai truyền đến một giọng .

Ta không tự giác mà ánh mắt trầm xuống.

“Họ đã rõ rồi, Hội Hiền Lâu không hoan nghênh ngươi, hà tất dùng tiền bạc nhục. Ta thấy ngươi nên mau rời đi, tránh ô uế nơi cao nhã này bằng mùi tiền bạc.”

Rồi có người bên cạnh hắn phụ họa:

“Ta này, người dưới lầu, ngươi đừng cố tranh cãi, tự ý tiếp cận Điểu viên triều đình là tội lớn. Tống huynh nhân từ, mới khuyên ngươi vài lời, nếu là ta, đã sớm báo Điểu bắt ngươi rồi, ngươi mau đi đi.”

Nghe , tiểu nhị và hán tử cuối cùng lý trí thắng thế, lại cầm gậy đứng chắn trước mặt ta.

Những người trên lầu khác, có kẻ thật lòng, có kẻ xu nịnh, đều tán thành lời của Tống Trí Viễn.

Ta khinh bỉ.

Hắn giờ đây áo mũ chỉnh tề, ngồi trên cao, chắc đã quên sạch bộ dạng nghèo khó khi mới đến Cố phủ.

Nhưng hắn không nên quên, người mang lại cho hắn thể diện hôm nay, chính là người hắn coi thường.

Nếu không có Cố gia, hắn lấy gì để chiêu đãi bè, lấy đâu ra yến tiệc mời khách?

Ta chậm rãi ngẩng đầu, nhướng mày về phía Tống Trí Viễn.

Ánh mắt giao nhau, chỉ thấy hắn khẽ run, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc và hoảng hốt khó tả.

Khóe miệng ta cong lên, nam nhân tự cho mình là thanh cao trên lầu, thong thả :

“Vừa rồi ta ‘có chút duyên nợ’, trạng nguyên lang nhận hay không? Hay là, giờ ngươi cảm thấy lời vị công tử kia cũng có lý, muốn gọi Điểu sai bắt ta đi?”

Tống Trí Viễn không dám trả lời, lúc này có người nhận ra sắc mặt hắn, vội vàng :

“Hai người kia còn đứng đó gì, mau đuổi kẻ thô lỗ này ra ngoài!”

Ta “chậc chậc” thở dài.

Đúng là văn nhân nhã sĩ, không lại thì tay chân, ta thấy họ mới thật là có nhục văn chương.

Thấy tiểu nhị và hán tử định ra tay, ta chỉ có thể nhếch miệng, rút tấm ngọc bài trong tay áo.

Nhưng chưa kịp giơ ra, hai giọng từ trên lầu và dưới lầu đồng thời vang lên:

“Ta xem ai dám!”

“Tất cả dừng tay!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...