Nụ Hôn Định Mệnh [...] – Chương 1

Con trai tôi lần đầu đưa về nhà.

Cô bé xinh xắn dễ thương, mỗi khi nũng khiến người ta mềm nhũn cả người.

Tính cách lại bạo dạn, kéo tay con trai tôi hôn môi nồng nhiệt ngay trong vườn, âm thanh vang lên chậc chậc.

Tôi mà mặt đỏ tai hồng.

Bỗng nghe thấy một giọng máy móc vang lên: 【Hôn Thiên mệnh chi tử – Phó Tây Hành một phút, thưởng tiền mặt 100.000 tệ.】

Sắc mặt tôi lập tức trầm xuống.

Đúng lúc đó, chồng tôi về tới nhà, vừa bước xuống từ chiếc Maybach.

Giọng máy móc lại vang lên: 【Phát hiện Cực phẩm Thiên mệnh chi tử – Phó Phỉ Tư, hôn một phút, thưởng tiền mặt 10 triệu tệ!】

Ngay sau đó, một giọng điệu nũng nịu vang lên: 【Wa~ cha con cùng nhau, thật kích thích, tôi thích lắm~】

1

Tôi đứng trên ban công tầng hai, lòng đầy hoang mang nghi hoặc.

Nhìn xuống dưới vườn, nơi con trai tôi – Phó Tây Hành và vừa kết thúc nụ hôn nồng cháy, ánh mắt hai người vẫn tứ đắm đuối, tôi cau mày thật chặt.

Giọng máy móc vừa nãy là ảo giác sao?

Thiên mệnh chi tử, Cực phẩm Thiên mệnh chi tử… là cái quái gì ?

Chỉ cần hôn con trai hoặc chồng tôi là có thể nhận tiền?

Tay tôi đặt trên lan can từ từ siết chặt lại.

Phó Tây Hành dắt bên cạnh tiến về phía Phó Phỉ Tư vừa bước xuống xe.

“Bố, đây là con. An An, đây là bố .”

Phó Tây Hành tươi rạng rỡ, giới thiệu một cách tự nhiên.

“Cháu chào , cháu tên là Diệp An… Aaaa!”

Diệp An dường như trượt chân, ngã thẳng về phía trước.

Mục tiêu là Phó Phỉ Tư, nếu thành công sẽ hôn trúng yết hầu của ấy.

Nhưng——

Cô ta trượt hụt.

Phó Phỉ Tư tránh sang bên phải một bước.

Diệp An ngã mạnh xuống con đường đá cuội cạnh đó, đầu gối đập thẳng xuống, trầy cả da chảy máu.

Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo lập tức đẫm lệ, ngước lên đầy tội nghiệp.

“Chú… cháu đau quá, hình như đi không nổi nữa, có thể đỡ cháu một chút không?”

Phó Phỉ Tư cúi mắt, chỉnh lại tay áo vest.

Rồi với Phó Tây Hành: “Đây không phải con sao? Còn không mau đỡ dậy?”

Phó Tây Hành lúc này mới hoàn hồn, lập tức bế ngang Diệp An lên.

Vội vã chạy đi tìm chị giúp việc lấy hộp y tế.

Phó Phỉ Tư vẫn đứng tại chỗ, bỗng ngẩng đầu lên.

Ánh mắt chạm vào tôi đang đứng trên ban công tầng hai.

Anh nở một nụ dịu dàng với tôi.

Lúc này, tảng đá trong lòng tôi mới buông xuống.

May quá, may mà chồng tôi không bị Diệp An mê hoặc.

Khi ngã xuống, bề ngoài Diệp An trông đáng thương tội nghiệp, trong lòng lại không ngừng oán thán.

【Khốn kiếp! Tại sao Phó Phỉ Tư lại né đi một bước?】

【Chỉ cần ta đứng yên, tôi đã có thể hôn yết hầu của ấy rồi! Ông vừa đẹp trai, yết hầu lại quyến rũ, chắc chắn mạnh mẽ hơn Phó Tây Hành!】

Đúng là người đàn bà tham tiền mê sắc!

2

Nuôi nấng Phó Tây Hành nhiều năm, mẫu tử không hề nông cạn.

Tôi không thể không tròn trách nhiệm của một người mẹ, không thể để con trai dính vào một tâm địa bất chính, lai lịch mờ ám như Diệp An.

Tôi thay một chiếc váy đỏ ôm dáng trong tủ, búi gọn tóc lên, trang điểm lại.

Thản nhiên bước xuống lầu.

Lúc này, Phó Tây Hành đang quỳ một gối trước mặt Diệp An đầy xót xa, cẩn thận bôi thuốc vào đầu gối ta.

“Hu hu… á… đau quá, bảo bối nhẹ tay chút nha~”

“Được rồi, để thổi thổi, thổi xong là hết đau.”

Tôi nhướn mày, quay sang với giúp việc bên cạnh: “Đi gọi bác sĩ Trương đến, xem qua vết thương cho này.”

“Con mà, để lại sẹo ở chân thì không đẹp chút nào.”

Phó Tây Hành thấy tôi đến, mặt đỏ bừng, đặt miếng băng gạc và lọ cồn xuống, có chút lúng túng gọi tôi.

“Mẹ…”

“Đây là con.”

Diệp An vẫn còn đọng nước mắt trong mắt, tội nghiệp tôi: “Cháu chào bác, cháu là Diệp An.”

“Xin lỗi bác, đã phiền bác rồi.”

【Đây chắc là bà mẹ chồng độc ác trong lời hệ thống đây nhỉ? Giờ chẳng phải sẽ lấy chi phiếu ra ném vào mặt tôi, bảo tôi rời xa con trai bà ấy sao?】

【Xì, không đời nào! Chỉ có năm trăm vạn thôi, tôi hôn thêm vài lần là kiếm lại hết. Huống hồ, nếu hôn ông đẹp trai kia, một lần là trúng mánh luôn rồi…】

Tôi mỉm hiền hậu với ta: “Đây là lần đầu tiên Tây Hành đưa về nhà đó.”

“Cháu hẳn là một rất đặc biệt trong lòng nó.”

Diệp An sững người.

Cô ta thật sự nghĩ tôi là kiểu mẹ chồng cổ hủ dễ đoán sao?

Thời buổi này, nhà giàu ai còn dùng mấy chiêu cũ rích đó nữa?

Tôi tao nhã ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh, ánh mắt ôn hòa bác sĩ gia đình xử lý xong vết thương cho Diệp An.

Đúng lúc đó, Phó Phỉ Tư thay đồ xong cũng bước xuống lầu.

Ngồi đối diện tôi.

Tôi bảo giúp việc mang đến cho Diệp An các loại trái cây nhập khẩu cao cấp và trà thượng hạng.

Vẫn giữ nụ rạng rỡ hướng về ta.

“Không biết hiện tại Diệp đang học đại học nào nhỉ?”

“211 hay 985, chắc là một trường thuộc top C9 rồi phải không?”

3

Diệp An lập tức đơ người tại chỗ.

Tôi nhẹ nhàng nhấc tách trà, nhấp một ngụm, dịu cổ họng.

Rồi nở một nụ đầy hàm ý.

“Con đường sau này của Tây Hành sẽ không dễ đi, tôi vẫn hy vọng bên cạnh nó có một đủ năng lực.”

“Nhìn chiếc Chanel phiên bản mới nhất trên người Diệp, hẳn gia đình cũng không tệ nhỉ?”

“Dù sao thì Tây Hành sắp đi du học, chi phí không thành vấn đề, tôi vẫn mong hai đứa có thể cùng nhau hỗ trợ lẫn nhau nơi xứ người.”

“Ôi trời, tôi lại hơi nhiều, hai đứa cảm như , chắc chắn sẽ cùng nhau đi học cao học ở nước ngoài rồi đúng không?”

Tôi giả vờ ngạc nhiên che miệng , giấu đi sự châm chọc sau lời .

Sắc mặt Diệp An tái mét.

Cô ta ấp úng: “Đi du học… ờ… chắc là…”

Tôi vỗ tay một cái: “Cô Diệp thì chắc sẽ cùng Tây Hành ra nước ngoài rồi? Không biết trình độ tiếng Đức của tới đâu rồi? Vì Tây Hành không đi Anh hay Mỹ, mà là đi Đức cơ!”

“Đến lúc đó, chúng tôi sẽ mua một căn hộ bên đó cho hai đứa, Diệp có thể lo liệu việc sinh hoạt hàng ngày chứ? Chút việc nhỏ này với chắc không khó đâu nhỉ?”

Diệp An bị tôi dồn đến mức không nên lời.

Ngay khi đó, điện thoại tôi đã nhận báo cáo điều tra từ thư ký.

Diệp An chỉ là một sinh viên bình thường, xuất thân trung lưu, học vấn cũng chẳng nổi bật.

Tuy có chút nhan sắc, cũng chỉ ở mức xinh xắn thường thường.

Rốt cuộc ta thế nào mà khiến Tây Hành say như điếu đổ?

Tôi còn đang thắc mắc, thì Phó Tây Hành đột ngột bật dậy khỏi ghế sofa, chắn ngay trước mặt Diệp An.

Lớn tiếng bất mãn với tôi: “Mẹ! Mẹ quá đáng rồi đó!”

“An An lần đầu đến nhà mình, sao mẹ lại gay gắt như ?”

Tôi nhướn mày, đặt tách trà xuống.

“Tôi gay gắt chỗ nào?”

Phó Tây Hành nghiêm túc đáp: “Con tìm chứ không phải tìm người giúp việc. Dù con đi du học, cũng không cần An An chăm sóc.”

“Chúng con là hai cá thể bình đẳng, không tồn tại chuyện ai phục vụ ai cả!”

“Mẹ, tư tưởng của mẹ thật lạc hậu!”

Chút mẫu tử hiếm hoi vừa trỗi dậy, liền bị dội cho một gáo nước lạnh.

Tôi thu lại nụ , thẳng vào Phó Tây Hành.

Vừa định mở miệng, thì Phó Phỉ Tư đã đứng dậy trước.

Đôi mắt phượng dài hẹp của lướt qua Diệp An và Phó Tây Hành, cuối cùng dừng lại ở tôi.

“An An, Tây Hành có suy nghĩ riêng của nó.”

“Chuyện cảm của người trẻ, cứ để tụi nó tự quyết định, mình đừng can thiệp quá mức.”

Tôi sững người.

Người vừa mới nhận ra thủ đoạn của Diệp An và lạnh lùng tránh né ta.

Giờ lại quay sang đỡ cho ta?

4

Tôi cảm thấy kỳ lạ trước sự thay đổi thái độ của Phó Phỉ Tư, vẫn không thể nào chấp nhận nổi Diệp An.

Lần đầu ra mắt gia đình, kết cục lại là một màn chia tay không vui vẻ.

Phó Tây Hành giận tôi đến tận xương tủy, trong mắt chỉ còn mỗi mặt mày tái nhợt.

Cố lớn tiếng gọi tài xế, bảo ta mang chiếc Cayenne đắt nhất trong gara ra, đưa Diệp An về trường.

Rõ ràng là muốn đối đầu với tôi.

“An An, em yên tâm, đời này chỉ nhận định một mình em, chỉ muốn cưới em.”

“Mẹ cổ hủ lạc hậu, chẳng hiểu gì về , dù bà ấy có phản đối thế nào, cũng không từ bỏ em.”

“Nếu bà ấy không chấp nhận em, thì sẽ cùng em rời đi! Không ai có thể chia rẽ chúng ta…”

Phó Tây Hành chẳng buồn giữ thể diện cho tôi, vừa tỏ với Diệp An, vừa không tiếc lời chê bai tôi, lúc đi còn quay lại tôi đầy khiêu khích.

Cùng lúc đó, tiếng đối thoại của Diệp An với hệ thống vang lên.

【Wow, đúng là một rich kid si mù quáng.】

【Hệ thống ơi, nếu tôi ngủ với cậu ta một lần, thưởng bao nhiêu tiền ?】

【Quan hệ thân mật với Thiên mệnh chi tử – Phó Tây Hành: thưởng 1 triệu tiền mặt.】

Ha— hệ thống này cũng thật hào phóng.

Phó Tây Hành háo sắc, Diệp An thì vừa ham tiền vừa mê trai, đúng là trời sinh một cặp.

Chút mẫu tử ít ỏi còn sót lại cũng tan thành mây khói, sống chết mặc kệ, cứ để cậu ta tự lo đi.

Tôi thật sự chẳng còn hứng quan tâm nữa, đứng dậy chuẩn bị lên lầu.

Nhưng giây sau, cổ tay tôi bị nắm chặt.

Tôi loạng choạng lùi lại, ngã vào một lồng ngực lạnh lẽo.

Ngẩng đầu lên – là khuôn mặt của Phó Phỉ Tư.

“An An, sao em lại giận đến thế?”

Tôi suýt nữa bật vì tức.

Nhìn khuôn mặt ấy – dù có thêm dấu vết thời gian, lại càng phong độ và cuốn hút hơn.

Thầm nghĩ, Diệp An ham sắc cũng chẳng sai, năm xưa tôi cũng vì khuôn mặt này mà chọn ta.

Tôi thẳng vào mắt , cất lời.

“Anh thật sự không ra đó có thật lòng với Tây Hành không sao?”

“Lúc nãy ở ngoài vườn, ta cố ngã ngay chân , tin là ta không có mưu tính gì à?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...