Không giống lần trước dịu dàng và rụt rè, lần này hôn có chút dữ dội.
Nhiệt độ đêm hè bỗng nhiên tăng vọt.
Mồ hôi nóng hổi rịn ra trên trán.
Nụ hôn kéo dài thật lâu, đến mức tôi mơ màng, đầu óc quay cuồng, mới buông ra cho thở.
Vừa mới hít mấy hơi, tôi liền rít lên một tiếng.
Đưa đầu lưỡi ra, liếm liếm bờ môi bị cắn đến rách da.
Khẽ mắng: “Anh là chó à?”
Ánh mắt Yến Tử Cầm tối sầm lại, cúi đầu ngậm lấy lưỡi tôi, nhẹ nhàng cắn mút.
Mãi đến khi gần đó vang lên tiếng người, mới dừng lại.
Anh ôm lấy tôi, điều chỉnh nhịp thở hỗn loạn.
Giọng khàn thấp, hiếm khi mang theo chút nguy hiểm:
“Gia Gia, sớm muộn gì cũng bị em chơi chết mất.”
6
Từ sau khi biết chỉ số rung của Yến Tử Cầm có thể tăng lên, tôi như bơm máu gà.
Ngày nào cũng quấn lấy để hôn hít.
Yến Tử Cầm ban đầu còn nửa đẩy nửa đón, cuối cùng cũng bị tôi quyến rũ mà giới.
Gần đây số lần đọc sách của giảm hẳn.
Nhưng… tôi lại phát hiện chỉ số rung của lại không tăng nữa.
Tôi sốt ruột đến mức lập tức gọi cho Bạch Y.
“Tiểu Bạch, sao bây giờ?”
“Câm miệng! Đừng gọi tôi là Tiểu Bạch!”
“Tôi bảo tìm mọt sách, chứ đâu bảo đi tìm một ông thầy tu?”
“Tên này không thì đổi người khác đi, sao cứ phải treo cổ trên một cái cây ?”
Tôi suy nghĩ, thấy cũng có lý.
“Nhưng mà… tôi cũng khá thích ấy.”
Bạch Y lập tức nghiêm túc lại.
“Nghi Ca, phù thủy như chúng ta, điều cấm kỵ nhất là ai đó thật lòng.”
“Chơi đàn ông thì , đừng để bản thân lún vào.”
Tôi im lặng một lúc, rồi giải thích:
“Cũng không hẳn… Chỉ là cố gắng lâu như , từ bỏ thì hơi không cam tâm.”
Bạch Y hừ nhẹ một tiếng:
“Tốt nhất là .”
“Tôi đã với rồi, đàn ông đều thích thứ mà họ không dễ có .
“Cô cứ chủ bám lấy ta quá lâu, dễ dàng có sẽ không biết trân trọng.
“Bây giờ nên nới dây rồi.”
“Hiểu không? Chiến thuật ‘lạt mềm buộc chặt’ đấy.
“Cái sổ tay tôi đưa có đọc nghiêm túc không?”
“Dựa trên những gì kể, tôi phân tích thử thì có vẻ chỉ số rung của ta tăng là do ta ghen.”
“Ghen có nghĩa là có vị trí nhất định trong lòng ta.”
Tôi nghiêm túc gật đầu khi nghe Bạch Y giảng giải.
Nếu là trước đây, tôi đã cãi nhau với ta rồi.
Nhưng bây giờ, vì kỳ thi , tôi chăm ghi chép lại từng câu.
“Đúng rồi, cho tôi xem thử cái mọt sách của đi.”
Sau khi ảnh, Bạch Y hơi cau mày.
Tôi tò mò hỏi: “Cô quen à?”
Cô ta chớp mắt, giọng điệu có chút do dự: “Nhìn hơi quen…”
Tôi lập tức hoảng hốt: “Không lẽ hai người từng hẹn hò?”
Sau phút kinh ngạc, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác khó chịu âm ỉ.
Bạch Y im lặng một lát rồi :
“Tôi đương cũng nhiều quá, không phải ai cũng nhớ.”
“Nhưng mà yên tâm, mọt sách này tôi chưa từng hẹn hò.”
Trong đầu tôi bỗng lóe lên một suy nghĩ.
Tôi lấy điện thoại ra, mở video đã nhận lúc trước, đưa cho Bạch Y xem.
“Có khi nào… người mà thấy quen mắt chính là ta?”
“Yến Tử Cầm đó là trai song sinh của ấy.”
Bạch Y chằm chằm vào người trong video.
Gương mặt vốn kiêu ngạo, lạnh lùng của ta đột nhiên biến sắc.
Khiến tôi cảm thấy bất an.
Cô ta tôi, chậm rãi :
“Người này, đúng là tôi từng hẹn hò.”
“Nhưng có biết hắn là ai không?”
Bị biểu cảm và giọng điệu nghiêm trọng của ta cho căng thẳng, tôi nuốt nước bọt.
“Là ai?”
Bạch Y chậm rãi thốt ra hai chữ:
“Ác quỷ.”
Tôi sững sờ.
Không thể tin .
Yến Tử Cầm – tên mọt sách kia, lại là một ác quỷ?
Lạnh lùng, vô , thích chơi lòng người, thù dai đến cực đoan, đầy mưu mô và nguy hiểm?
Rõ ràng ấy ngoan ngoãn như .
Hay tất cả chỉ là giả vờ?
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
“Vậy nghĩa là… không có em song sinh? Là cùng một người?”
Bạch Y lắc đầu:
“Không, họ thực sự là song sinh.”
“Anh trai tên là Yến Tử Uyên.”
“Em trai hắn, tôi chỉ gặp một lần, chắc chắn không phải cái tên mọt sách hay đỏ mặt, chuyện lắp bắp như miêu tả.”
“Hắn là một kẻ lạnh lùng, u ám, nguy hiểm.”
Bạch Y nắm lấy tay tôi, nghiêm túc :
“Mau tìm lý do chia tay đi! Rồi chạy ngay lập tức!”
7
Yến Tử Cầm là ác quỷ.
Tôi bất ngờ, lại không tức giận.
Dù sao tôi tiếp cận cũng chẳng phải vì thật sự.
Tôi là kẻ lừa đảo.
Anh cũng .
Giờ vấn đề là, tôi vẫn chưa nghĩ ra cái cớ để chia tay.
Suy đi nghĩ lại, tôi lên mạng đăng bài:
“Bạn trai có thân phận không đơn giản, tôi muốn chia tay sợ bị trả thù. Làm sao để rút lui êm đẹp?”
Phần bình luận nhanh chóng bùng nổ.
Tôi lướt cả đêm, cuối cùng cũng tìm ra cách.
Hôm sau, tôi bắt đầu giở trò nũng.
Liên tục thử thách giới hạn kiên nhẫn của Yến Tử Cầm.
Nửa đêm, tôi gọi điện đánh thức .
“Em muốn ăn đồ nướng, đi mua cho em đi.”
Anh im lặng vài giây, rồi :
“Ký túc xá có giờ giới nghiêm, khuya thế này không ra ngoài .”
“Em không quan tâm, em muốn ăn ngay bây giờ!”
Anh thở dài:
“Mai dẫn em đi ăn, không?”
“Không !”
Tôi giận dỗi cúp máy.
Sau đó, tôi liên tục đưa ra những cầu vô lý.
Nhưng dù tôi quậy thế nào, Yến Tử Cầm chưa từng tức giận.
Cùng lắm là chỉ bất lực thở dài.
Cảm của ổn định đến đáng sợ.
Thấy giở trò nũng không có tác dụng, tôi đổi chiến thuật: chiến tranh lạnh.
Từ một người mỗi ngày đều bám riết lấy , tôi bỗng dưng biến mất suốt ba ngày.
Ngày đầu tiên.
Tối muộn, nhắn tin hỏi:
“Hôm nay bận lắm sao?”
Tôi lạnh nhạt trả lời:
“Ừm.”
Ngày thứ hai.
Lúc ăn tối, nhắn:
“Muốn ăn chung không?”
Tôi đáp gọn lỏn:
“Ăn với cùng phòng rồi.”
Ngày thứ ba.
Lần đầu tiên, chủ gửi một sticker:
(Nhớ em.)
Anh nhắn:
“Anh có thể đến tìm em không?”
Tôi bị sự đáng của cho tan chảy.
Nhưng nghĩ đến chuyện là ác quỷ, tôi cứng rắn từ chối:
“Không rảnh.”
Suốt một tuần liên tiếp, tôi không hề để ý đến Yến Tử Cầm.
Anh đứng đợi trước cửa lớp mỗi khi tôi tan học.
Tôi thấy, giả vờ như không thấy.
Lập tức chen vào đám đông rồi lướt đi thật nhanh.
Nghĩ đến ánh mắt đơn của , lòng tôi chợt nghẹn lại.
Dưới ký túc xá, mua rất nhiều đồ ăn vặt cho tôi.
Toàn bộ đều là những món tôi từng gửi link cho trước đây.
Tôi lạnh nhạt :
“Giờ em không thích ăn nữa.”
“Em đang giảm cân.”
Nói xong, tôi chạy trốn về ký túc xá.
Qua tấm kính ở hành lang, tôi thấy bóng lưng cúi thấp, đầy thất vọng của Yến Tử Cầm khi quay người rời đi.
Ngực tôi bỗng thắt lại.
Thở cũng thấy khó khăn.
Tôi lắc mạnh đầu, không thể mềm lòng!
Anh là một ác quỷ!
Tất cả những thứ này đều là ảo ảnh do tạo ra!
Từ nhỏ, trong sách giáo khoa của phù thủy, không thiếu những câu chuyện về những kẻ bị ác quỷ sát dã man.
Người lớn không ngừng cảnh báo chúng tôi về sự nguy hiểm đó.
Tôi phải kiên định!
Cuối tuần, tôi một mình đi căn-tin ăn cơm.
Ăn một nửa, một chàng trai trông hơi quen mặt ngồi xuống trước mặt tôi.
“Chào , tôi là Chu Sâm.”
“Hôm trước, ở hồ nhân tạo, tôi đã xin WeChat của .”
Tôi nhớ ra.
“Có chuyện gì sao?”
Chu Sâm mỉm :
“Lần trước chưa xin WeChat, lần này tôi muốn thử lại.”
Tôi ta, đặt đũa xuống.
“Anh biết tôi có trai mà.”
Chu Sâm vẫn điềm nhiên:
“Tôi chỉ muốn quen, kết với em thôi.”
Ánh mắt ta chậm rãi đánh giá tôi từ trên xuống dưới:
“Thật lòng mà , một xinh đẹp như em… trai em không xứng với em chút nào.”
“Thậm chí, tôi còn có chút ghen tị với ta nữa.”
Tôi thẳng thắn hỏi:
“Anh thích tôi?”
Chu Sâm hơi ngẩn ra, sau đó thừa nhận:
“Đúng . Đáng tiếc là tôi không có cơ hội.”
Sau khi chia tay Yến Tử Cầm, tôi cũng cần tìm mục tiêu mới.
Chu Sâm này… có thể xem xét.
Nghĩ , tôi liền đưa cho ta WeChat.
Vừa mới kết xong, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Yến Tử Cầm đứng cách đó khoảng mười mét.
Ánh mắt dừng lại trên người tôi, sắc mặt không có chút cảm nào.
Tôi bỗng nhiên chột dạ.
Đúng lúc đó, Chu Sâm vươn tay lau khóe miệng tôi.
Tôi chưa kịp tránh.
Mày khẽ nhíu lại, không vui hỏi:
“Anh gì ?”
Chu Sâm thản nhiên đáp:
“Xin lỗi, khóe miệng em có dính cơm.”
Khoảnh khắc bị ta chạm vào, trong lòng tôi dâng lên cảm giác phản cảm khó chịu.
Đột nhiên, tôi thấy… Chu Sâm này chẳng tốt đẹp gì cả!
Xóa , chặn luôn!
Tôi cầm khay cơm trống định đứng dậy rời đi, Chu Sâm lập tức đưa tay:
“Để tôi giúp .”
Từ đầu đến cuối, Yến Tử Cầm vẫn đứng yên một chỗ, im lặng tôi và Chu Sâm tương tác.
Không hề bước tới.
Mãi đến khi tôi bước ra khỏi căn-tin, mới lặng lẽ đi theo.
Yến Tử Cầm đi phía sau tôi, không một lời.
Tôi không nhịn quay đầu lại.
“Anh theo tôi gì?”
Anh thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc hỏi:
“Em giận à?”
“Không thích nữa sao?”
“Em thích tên con trai kia à?”
Tôi im lặng, không trả lời.
Nhưng trong đầu đã vang lên âm nhạc ăn mừng chiến thắng.
Vì chỉ số rung của Yến Tử Cầm đã chạm đỉnh.
Bên trong tâm trí tôi, hệ thống kiểm soát phát ra âm thanh thông báo chúc mừng.
🎉 Chúc mừng! Bạn đã thành công vượt qua kỳ thi ! 🎉
Bị niềm vui che mờ lý trí, tôi lao tới ôm chầm lấy Yến Tử Cầm.
“Em không thích hắn đâu, ghê tởm lắm!”
Tôi mà lại giành tấm chân từ một ác quỷ.
Sau này, còn ai dám chế nhạo tôi là người đội sổ trong giới phù thủy nữa?
Đắm chìm trong niềm hạnh phúc vượt ải thành công, tôi hoàn toàn không nhận ra luồng khí đen bắt đầu lan tỏa từ người Yến Tử Cầm.
Cũng không phát hiện rằng, ngay khi tôi “Em không thích hắn đâu”, luồng khí đó ngay lập tức biến mất không dấu vết.
Bên tai, giọng rụt rè và cẩn trọng của vang lên:
“Vậy… em còn thích không?”
Tôi chợt bừng tỉnh.
Bạn thấy sao?