Việc khai hoang chỉ nhằm vào những người dân có hộ tịch ở nông thôn, không bao gồm những người dân ở thị trấn, huyện thành, châu thành.
Trong nhà có thể theo người ra ngoài khai khẩn đều chia một mẫu ruộng, nữ tử cũng có thể khai khẩn thêm một mẫu, những nữ tử đã gả chồng vào hậu viện thì đất đai do cha mẹ trồng trọt ba năm, trả ơn dưỡng dục, sau đó thì trả lại cho triều đình.
Gả đến thị trấn, huyện thành, châu thành, không có tư cách khai hoang.
Nữ tử nếu là lấy chồng ở rể, hôn phu khai hoang một mẫu ruộng, con cái cũng , nếu gả cho người ở quê thì khai hoang hai mẫu.
Cha mẹ chết, mảnh đất sẽ con cái trồng trọt sau năm năm thì trả lại triều đình.
Đồng ruộng không để hoang phế, nếu phát hiện ra mảnh đất nào bị bỏ hoang không trồng trọt thì tịch thu, còn bị đánh, nếu nghiêm trọng thì còn bị bỏ tù.
Cũng không phép lén lút mua bán đất ruộng, ai cũng không chiếm dụng.
Thuế ruộng mỗi năm là năm mươi cân lúa mạch một mẫu, sẽ không có loại sưu cao thuế nặng nào khác.
Sau khi trả lại ruộng, giao 200 văn khế bạc, chọn lựa đầu tiên là sang tên cho hậu đại, sau đó là người cùng thôn, cuối cùng mới là người xứ khác đến để an cư lạc nghiệp.
Những khuôn sáo trong đó còn có rất nhiều, đều là vì bảo vệ cho quyền lợi của dân chúng, sẽ không bị những thân hào địa chủ dùng âm mưu quỷ kế mà cướp mất.
Nữ tử có thêm một mẫu đất, địa vị sẽ chậm rãi cao dần lên, ngay ở lúc sinh ra không phải vì là con mà bị vứt bỏ hay bị dẫm đạp, sẽ có thêm cơ hội sống sót.
Trong khi lệnh ban bố xuống, có người vui có người buồn.
Đất hoang khai khẩn để việc thì có rồi, giống cây trồng thì lấy từ đâu ra?
Đây là dân chúng, ngay từ đầu đến tiền mua giống cây trồng cũng không có.
“Mùa này gieo trồng bắp, cây đậu cũng có thể thu hoạch, bản công chúa đã điều người đi đến những châu thành khác để mua sắm, đến lúc đó sẽ phát miễn phí. Chờ khi đã gieo trồng mấy thứ này rồi, thì có thể trồng lúa mạch vụ đông, hạt giống lúa mạch vụ đông thì các ngươi phải bỏ tiền mua.”
“Còn có nông cụ, bản công chúa thấy các ngươi nghèo khổ, cũng như trước cho các ngươi chịu nợ để dùng trước, chờ đến mùa đông, sau khi gặt lúa thì hãy trả nợ.
Tất cả những nỗi lo về sau ta đều đã nghĩ đến, có thể ta đều rồi.
Nếu bọn họ còn không thể nỗ lực để sống tốt hơn, chỉ có thể là đồ vô dụng không trò trống gì.
Ta đã chiêu mộ không ít người mới.
Phòng thu chi, dạy học biết chữ, nữ hiệp võ công cao cường, kỳ tài kinh thương…
Ta cảm thấy còn thiếu cái gì đó…
Cho đến khi thấy nàng, một trẻ mặc quần áo vải sạch sẽ màu lam, thắt hai bím tóc.
“Ta có thể dạy dân chúng sao để trồng hoa màu tốt nhất!”
Lời của nàng khiến cho không ít người che miệng nhạo.
Ta lại có thể giải thoát khỏi bế tắc.
Đấy chính là nhân tài mà ta muốn đó
Ta lập tức triệu kiến nàng, chầm chậm chuyện với nàng.
Nàng chuyện ủ phân ta không hiểu, nàng hoa màu cần phải chăm sóc tốt thì lớn lên mới tốt, thì ta lại hiểu.
Nàng phân người, phân gia súc, có thể ủ trong hầm một vài tháng, trộn cùng với tro, sau đó bón vào cạnh hoa màu, có thể cho hoa màu lớn lên tốt hơn.
Ta nghe thì thấy ghê tởm buồn nôn, lại cảm thấy nàng đúng.
“Ta cho ngươi vài mẫu ruộng, ngươi tới thử xem, nếu như thực sự có hiệu quả, bản công chúa sẽ phong quan cho ngươi, giao cho ngươi tất cả những sự vụ liên quan tới nông nghiệp trồng trọt.
Nàng kích quỳ xuống hành lễ: “Dân nữ nhất định không phụ lòng tín nhiệm của công chúa!”
“Ngươi cũng không cần vui vẻ quá sớm, ngươi phải khiến cho ta cùng với bá tánh ra sự khác biệt, cũng cần phải cho bọn họ tin tưởng. Niềm tin này ngươi phải tự lập ra cho bản thân mình.
“Không biết chữ thì cần phải học, càng phải bồi dưỡng người để mình có thể sử dụng. Có hiểu không?”
Nàng gật gật đầu: “Tả Khuynh hiểu!”
Khắp nơi đều đang đo đất, khai khẩn đất hoang, từng xe từng xe hạt giống cây trồng kéo đến, phân chia hết cho các thôn làng.
Người dân mua chịu nông cụ cũng rất nhiều, ta đi ra ngoài xem qua, dân chúng bận rộn đến mức khí thế ngất trời, rất mệt, rất khổ, trên mặt bọn họ tươi vui, trong ánh mắt bọn họ có ánh sáng. Bọn họ dùng giọng đặc địa phương với ta: “Công chúa, chỉ cần trồng trọt hai năm là có thể ăn no mặc ấm.”
“Thảo dân còn muốn trồng bông, chỗ râm mát có thể trồng thêm ít dược thảo, những góc xa xôi còn có thể trồng thêm cây ăn quả, bọn nhỏ có thể hái ăn, cũng có thể hái để bán chút tiền.
Từ trong lời của bọn họ, ta nghe ra hy vọng và mong đợi của họ vào tương lai.
“Đây là chuyện tốt!”
Ta lại nghĩ, chờ đến khi bọn họ đều có thể sống tốt, đất đai càng ngày càng nhiều, có thể nào để ra một vài mẫu tặng cho họ vĩnh viễn.
Một vài mẫu đất này không thuộc về Đại Càn, cũng không để bị chiếm đóng. Bọn họ cũng thể lấy để tu sửa phòng ốc, chung quanh có thể trồng rau trồng dưa, trồng cây ăn quả…
Ta không biết ngày ấy có xa không, cũng không biết có thể thực hiện hay không.
Ta hy vọng là có thể…
Bạn thấy sao?