Nữ Hoàng Trường Lạc – Chương 4

Ta thật sự không nuốt nổi, gác chiếc đũa xuống.

Gọi thôn trưởng lên.

Nhìn thôn nhỏ cũ kỹ rách nát, rất nhiều nhà vẫn là nhà tranh. 

Là bọn họ không muốn ở trong nhà gạch nhà ngói hay sao? Không phải!

Là bọn họ không muốn ăn đồ ngon, mặc đồ ấm hay sao? Cũng không phải!

Là bọn họ không đủ chăm chỉ, hay bọn họ không chịu cực khổ việc sao? Cũng không phải nốt.

Là bọn họ bị những thân hào địa chủ tham quan vô lương tâm bóc lột, có oán hận mà khó , khổ không hết, mới dẫn đến càng ngày càng nghèo.

Ta hỏi thôn trưởng: “Trong thôn này có bao nhiêu người biết chữ?”

“Hồi công chúa, thảo dân có biết vài chữ.”

“Những người khác thì sao?”

“Đều là dốt đặc cán mai.”

Ta hỏi hắn một năm có thể tích cóp bao nhiêu lượng bạc, những nhà khác trong thôn thì thế nào.

Hắn lắp bắp ấp úng bốn năm lượng, trong thôn nhà khác thì một hai lượng…

Thật là vô cùng ít ỏi.

Nghĩ đến một bộ váy áo của ta, một cái đã tiêu tốn mấy trăm hơn một ngàn lượng, thậm chí là vạn lượng. 

Rất nhiều cái còn chưa từng mặc đã bị cất xuống đáy hòm.

Mỗi ngày một bộ, một năm 365 ngày không hề lặp lại, ta luyện võ thì có quần áo luyện võ, cưỡi ngựa có quần áo cưỡi ngựa, rực rỡ muôn màu tùy ý ta chọn lựa. 

Châu thoa trâm cài vật phẩm trang sức đều chất đầy mấy đại điện. 

Ta đứng dậy hướng ra ngoài đi, Lăng Dung lập tức đã đuổi kịp. 

“Lăng Dung, có phải ta là một người xa hoa dâm dật hay không?”

“Công chúa vì sao lại thế?”

Ta không biết phải với nàng thế nào.

Nàng cũng không chắc đã hiểu vì sao ta cảm thấy không vui.

“Đi dạo loanh quanh một chút đi!”

Cái thôn nho nhỏ này, bởi vì ta đến, sợ chạm mặt ta, thôn dân đều tránh ở trong nhà.

Ta tùy ý vào một nhà, chủ nhà dẫn một nhà từ già đến trẻ lại đây quỳ xuống, cùng nhau hô công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.

Ta không kêu bọn họ đứng lên mà đi lại loanh quanh dọc theo nhà ở của họ.

Có nuôi mười mấy con gà, chuồng heo lại trống không.

“Vì sao không nuôi heo?”

“Không, không mua nổi heo con.”

“Một con heo con bao nhiêu tiền?”

“Nhỏ một chút thì tám chín trăm văn, lớn một chút thì trên dưới một lượng bạc.”

“Nuôi lớn thì bán bao nhiêu bạc một con?”

“Hai ba lượng, nếu heo béo thì sẽ nhiều hơn một chút.”

“Như thế là phải nghèo đến đâu, mới không thể mua nổi một con heo con?”

Ta liên tiếp đến vài nhà nữa, số nhà nuôi heo thật sự là không nhiều lắm.

Quần áo trên người bọn họ cũng đều là miếng vá, giặt nhiều phai hết cả màu rồi.

Ta thở dài thật mạnh thành tiếng.

“Ếch ngồi đáy giếng, một cái thôn nho nhỏ như thế này, Đại Càn lại có vô số thôn như , bao nhiêu người dân phải sống trong nước sôi lửa bỏng…”

Bị áp bức, bị bóc lột, lên trời không có lối, xuống đất không có cửa.

Mà ta công chúa, mặc dù ta không phải là người cầm dao, thực tế thì người lợi lại vẫn là ta.

Trưởng thôn thấy ta đi bộ một vòng, lại càng lo lắng.

“Trưởng thôn, ở bên cạnh có rất nhiều núi hoang, vì sao không khai khẩn trồng lương thực?”

Thôn trưởng ấp úng.

“Bản công chúa chỉ muốn nghe lời thật.”

Trưởng thôn trầm mặt một lúc lâu, sau đó mới thở dài một tiếng.

“Dân chúng gì không có ai không muốn có một mảnh đất của mình, khai khẩn đất hoang cũng thật sự không đủ sức.”

Trưởng thôn , mua đất hoang cần có bạc, khai hoang cũng cần bạc, trồng ra lương thực lại phải đóng thuế một nửa, cực cực khổ khổ mấy tháng vẫn không đủ để lấp đầy bụng nên thôi.

Đáng sợ nhất chính là đất đai cũng không giữ , nếu không sẽ bởi vì mảnh đất này mà cành mẹ đẻ cành con, thậm chí là nhà tan cửa nát.

Địa chủ tuyệt đối không cho bình dân bá tánh có đất đai của chính mình, mà không đi ruộng của bọn họ. 

“Thuê đất của bọn họ có thể sống tốt không?” Ta hỏi.

Trưởng thôn thở dài: “Sao có thể? Chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.”

Ta mới mười tuổi, dù ngây thơ cũng hiểu một chút.

Ta đã biết dân chúng khó khăn, bá tánh sống rất khổ, có lòng vì người dân mưu cầu phúc lợi, tiếc là không có đầu mối.

Chờ khi các tướng sĩ mang thi thể chó sói xuống núi, ta bảo bọn họ chia một ít cho người dân trong thôn, còn lại mang đến Châu Thành để bán.

“......”

“Bản công chúa thiếu bạc."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...