Nữ Hoàng Trường Lạc – Chương 10

Ý tưởng là tốt đẹp, hiện thực lại thật sự tàn khốc.

Châu thoa, trang sức ngọc thì dễ bán, dù sao cũng là trân phẩm do những thợ thủ công của cung đình tỉ mỉ mài giũa, đeo hay đồ gia truyền đều .

Nhưng quần áo lại không dễ bán.

Có tiền thì chướng mắt, không có tiền thì không mua nổi.

Ta nghĩ sau này để các cung tì cắt những xiêm y ta còn chưa mặc hủy đi rồi thành túi tiền, coi như cũng tìm cách tận dụng mới.

Tới ngày cung yến, ta chủ nhân, nhóm người của sư nương là những người khách quan trọng nhất, không ít người dò hỏi việc hôn nhân. 

Ta lại gặp vị tỉ tỉ năm đó muốn bóp chết ta.

Nàng không có thái độ vênh váo tự đắc như lúc trước, mà cúi đầu ngồi ở bên cạnh mợ của nàng.

Nàng thường ngước mắt ta, trong mắt có hận ý không giấu .

Thấy ta lại nàng, thì lại kinh hoảng mà ra chỗ khác.

“......”

Trước kia ta sợ nàng.

Hiện giờ nếu nàng dám trêu chọc ta, ta tuyệt đối sẽ để nàng nhớ lâu một chút.

Yến hội trôi qua quá nửa, ta đứng dậy đi về phòng thay quần áo.

Nàng lén lút đi theo phía sau: “Trường Lạc muội muội.”

Ta nàng : “Ngươi phải gọi bổn cung là công chúa.”

Nàng cùng với ca ca của nàng sớm đã bị phụ hoàng biếm thành thứ dân, trục xuất khỏi hoàng thất, trên gia phả cũng không còn tên của bọn họ. 

Nàng không còn là tỉ tỉ của ta nữa, không còn chút quan hệ nào với ta.

“Nhưng mà…”

“Không có nhị gì ở đây hết, người đâu, mau đuổi nàng ra khỏi cung, về sau không tiến cung nữa.”

Ta phất tay bảo thái giám kéo nàng ra ngoài.

Thế mà nàng quỳ rạp xuống đất; “Ta cầu xin ngươi, để ta gặp mẫu phi của ta.”

“Kéo xuống!”

Ta lạnh một tiếng.

Còn có mẫu phi, mẫu phi của nàng sớm không còn là Quý phi nữa, mà là một vị tần bị cấm túc không sủng ái. 

Khi nàng bị kéo xuống, còn kêu: “Ta cầu xin ngươi, ngươi vì sao còn nhẫn tâm như thế, vì sao lại có thể đối xử với ta như , ta cũng là công chúa, cũng là con của phụ hoàng, trong xương cốt của chúng ta cùng chảy một dòng máu!”

Thì đã sao?

Nếu nàng chỉ là một tỉ tỉ, mà không phải là người muốn lấy tính mạng của ta, ta tự nhiên sẽ có thiện ý với nàng.

Hôm nay chỉ cần có một chút mềm lòng với nàng, thì thật sự có lỗi với bản thân ta lúc ấy đã bị dọa sợ đến mức tè ra quần.

Ở đây trong cung cấm, không thiếu những người gió chiều nào theo chiều ấy.

Nếu hôm nay nàng không xuất hiện, ngày tháng sau này của mẹ nàng còn có thể tốt một chút, sau này ra sao, mặc dù ta không sai sử, cũng có rất nhiều người ra tay với bà ta. Người như nàng, căn bản không xứng để ta bỏ ra nhiều tâm tư để đối phó.

Chỉ là vai hề nhảy nhót, không đáng nhắc tới.

Ta đã chọn nơi xây dựng nhà từ thiện, gần núi gần sông, núi có thể dùng để gieo trồng cây ăn quả, lá trà, dược liệu để đổi lấy bạc.

Đồng ruộng xung quanh phụ hoàng đã cho ta chủ, ta quy hoạch ở khu nhà từ thiện, gieo trồng giúp có lương thực no bụng, lại nuôi chút gà vịt cá, sống sót không còn là khó khăn nữa.

Công bộ vẽ bản vẽ, cũng cung cấp vật liệu gỗ để xây dựng, chờ đến đầu xuân, hai ba tháng nữa là có thể xây xong. 

Trời càng ngày càng lạnh, ta cũng càng ngày càng bận rộn. 

Ngày nào cũng có thêm những đứa trẻ đưa tới, nuôi ở một tòa nhà lớn, ta phải bỏ thêm thời gian để đi gặp bọn họ, miễn cho bị người dưới khinh nhục ngược đãi.

Luyện võ, đọc sách, học cách chỉ đạo người dưới, sao để trị quốc an bang, xem phụ hoàng phê duyệt tấu chương, còn phải tìm kiếm người đáng tin để sử dụng.

Cuối năm đã gần đến, phụ hoàng cũng phong ngự bút (16)

Người thấy ta còn bận rộn, chế nhạo: “Con còn bận rộn hơn cả hoàng đế đó nha!”

“Việc học có quá nhiều, không xong, căn bản là không xong .”

Nhưng ta cảm thấy, thái phó, sư phụ cho ta bài tập, ta hoàn thành đều vô cùng có ý nghĩa.

Đợi đến khi ta học xong bài học cuối cùng, gác bút xuống.

Phụ hoàng cũng buông chén trà trong tay, trịnh trọng : “Chờ đến mùa xuân năm sau, ta tính để con tham chính” (17)

Ta nghe như cũng có chút bất ngờ.

“Phụ hoàng, như thế có phải sớm quá hay không?”

Sang năm ta mới mười một tuổi.

Phụ hoàng , đầy mắt là cảm thương, xoa xoa đầu ta : “Tuổi con nhỏ hay là không hiểu cũng không sao, đứng một bên nghe là , tiến vào triều đình sớm một chút, cũng khiến cho các loại quan lại có hiểu biết về con.”

“Con nhất định sẽ không để phụ hoàng thất vọng.”

Cũng không để các loại quan lại và dân chúng trong thiên hạ thất vọng. 

_____

(16) Phong ngự bút: Ý là vua đã nghỉ ngơi (cất đi ngự bút)

(17) Tham chính: tham gia vào chính sự (những việc trên triều)

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...