Năm ta bốn tuổi, mẫu hậu vì cứu phụ hoàng mà bị thương trúng độc bỏ mình, phụ hoàng đau khổ vì mất đi người mình nhất đã buồn bã đến mức muốn chết, ta mất đi mẹ hiền hàng đêm bị bóng đè, nhất định phải ở cạnh phụ hoàng mới có thể ngủ.
Phụ hoàng ôm ta, nước mắt rơi từng giọt từng giọt trên mặt ta.
Người : “Huy Nương, ta nhất định sẽ chăm sóc con của chúng ta thật tốt, đem những thứ tốt nhất trên đời này cho nó”
Người ở tiền triều, Dưỡng Tâm Diện, khi thảo luận chính sự đều mang theo ta. Ta các triều thần thường thường giận dữ lại không dám gì, không biết vì sao bọn họ sau một hồi quỳ xuống, một hồi nữa lại quỳ xuống. Ta mệt mỏi liền cuộn tròn trong ngực phụ hoàng ngủ say sưa.
Ai cũng ta là Trường Lạc công chúa phụ hoàng chiều nhất.
Nhưng trong cung này, công chúa không chỉ có một mình ta.
Ngày hôm đó, con trai và con của Quý Phi dỗ ta vào trong núi giả, đẩy ta ngã xuống đất, rồi bóp cổ ta.
“Cùng là con của phụ hoàng, vì sao chỉ có ngươi độc sủng (1)? Nếu không phải phụ hoàng thương ngươi, ngươi chỉ là cẩu tạp chủng (2) không có mẹ, không xứng xách giày cho ta!”
Ta vừa đau vừa sợ, giãy giụa đến mức tè ra quần.
Sau khi ta cứu đưa đến trước mặt phụ hoàng, ta ôm người khóc oa oa thật lớn.
Dưới con tức giận của phụ hoàng, Quý phi không còn là Quý phi nữa, con của bà ấy cũng không biết bị đưa đi đâu.
Một tháng sau, trong cung có thêm một Hoàng Hậu nương nương.
Chỉ là Hoàng Hậu này rất là cao, cao giống như là phụ hoàng.
Nàng ấy biết võ công, viết rất đẹp, vẽ cũng rất đẹp, đánh đàn cũng rất hay.
Ta ngửi mùi hương rất quen thuộc trên người nàng. Nàng có vài đặc điểm rất giống với mẫu hậu, khi nàng ôm ta, trên người rất cứng, xương ngón tay cũng rõ ràng, không mềm mại êm ái như mẫu hậu.
Nhưng nàng rất thương ta, ta cảm nhận sự thương và trìu mến mà nàng dành cho ta.
Nàng với ta: “Trường Lạc, con phải đọc sách biết chữ, cũng cần phải học chút võ nghệ để cường thân kiện thể (3), cho dù là khi nào, con đều phải dựa vào bản thân mình!”
Nỗi sợ hãi khi mẫu hậu chết, khi bị bóp chặt cổ, giống như là bóng ma khắc sâu trong lòng ta.
Ta là con của phụ hoàng, ta không thể luôn sợ hãi rụt rè , ta cần phải mạnh mẽ hơn để bảo vệ bản thân, bảo vệ phụ hoàng.
“Con muốn học loại võ công thật lợi .”
“Tập võ rất khổ.” Hoàng Hậu nương nương khẽ vuốt đầu ta.
“Con không sợ khổ, bởi vì con là Triệu Trường Lạc, là con của phụ hoàng và mẫu hậu.”
Ta thấy sự lo lắng, nỗi thương tiếc cùng với sự lưu luyến trong mắt nàng, còn có niềm tự hào cùng với sự kiêu ngạo.
Ta không hiểu, khi nàng ta, vì sao sẽ giống với mẫu hậu như .
Phụ hoàng bảo ta nên tin tưởng nàng, nàng sẽ không ta.
Ta ngoan ngoãn gật đầu, nhào vào lòng ngực của phụ hoàng.
Ta không cho phụ hoàng biết, hiện giờ trên đời này, ta chỉ tin tưởng mỗi người là sẽ không ta thôi.
Luyện võ thực sự vô cùng vất vả.
Ngày đầu tiên cả người nhức mỏi, đứng tấn hai chân phát run, đi đường cũng muốn có người nâng.
Phụ hoàng khuyên ta: “Hay là chúng ta thôi không luyện võ nữa!”
Ta kiên định lắc đầu.
Ta tin tưởng bản thân mình nhất định có thể tiếp tục kiên trì.
Chờ đến sau khi thân thể đã thích ứng , luyện võ cũng sẽ nhẹ nhàng hơn, nếu thật sự cầm đao cầm kiếm vung roi, vẫn là dễ dàng bị thương.
Phụ hoàng muốn trách người đi theo.
“Nếm trải đắng cay khổ sở mới là có thể đứng trên người khác, có chút vết thương nhẹ này không là gì cả. Hơn nữa các nàng cũng rất nỗ lực luyện võ, cũng bị thương, vì sao phải vì con mà chịu ?”
Phụ hoàng xoa xoa đầu của ta: “Chờ Trường Lạc của chúng ta lớn lên đều sẽ hiểu!”
Khi ta năm tuổi thật thiên chân ngây thơ, không hiểu đạo vua của phụ hoàng.
Năm ta mười tuổi, mười tám ban võ nghệ mọi thứ ta đều giỏi, sách sử sách luận cũng có thể đĩnh đạc cùng thái phó đối đáp trôi chảy.
Phụ hoàng thường vui khen ta với quần thần: “Con ta rất tốt, rất có phong thái của trẫm năm đó.”
Phía sau Dưỡng Tâm Diện có một cái sa bàn rất lớn, trên tường lại có bản đồ của Đại Càn, ngày thường khi phụ hoàng cùng với đại thần thương nghị việc hành quân, ta sẽ ngồi ở một bên theo dõi, hôm nay phụ hoàng : “Trường Lạc, vi phụ hôm nay muốn kiểm tra con một chút.”
Ta đứng lên, chắp tay hành lễ: “Xin phụ hoàng ra đề mục.”
Điểm binh ở sa trường, kènh lệnh liên doanh, đã muốn bày mưu lập kế, lại muốn quyết thắng ngàn dặm.
Đánh nhau một trận, ta liên tiếp bị đánh tan, khó có thể đối kháng.
Nói cho cùng, cảm giác trên giấy rất là nông cạn, ta còn quá non nớt!
___
(1) Độc sủng: Chỉ nuông chiều duy nhất một người.
(2) Cẩu tạp chủng: Đồ con hoang
(3) Cường thân kiện thể: rèn luyện thân thể khỏe mạnh
Bạn thấy sao?