17
Nhưng có vẻ như Trương Bắc không nghe thấy, ta vẫn ngây người lên trần nhà.
“Bố ơi! “Bố ơi!! “Bố ơi!!!” Giọng của bé , lần nào cũng thê lương hơn lần trước. “Bố, con là Chiêu Đệ này!”
Lần này Trương Bắc rốt cuộc cũng nghe thấy!
Anh ta vô thức đứa bé trong vòng tay.
Bé buộc 2 cái bím tóc hình sừng dê, khuôn mặt trắng hồng thật dễ thương.
Nếu như hốc mắt bé không phải là 2 hố máu, hiện tại còn nhỏ giọt máu tươi nữa, thì giá trị nhan sắc chắc chắn sẽ còn cao hơn nhiều.
Trương Bắc mở to mắt như muốn nổ ra ngoài, biểu cảm vặn vẹo, lăn từ trên giường xuống.
Lại vừa đúng lúc thấy tấm bảng tên trên giường bệnh——Trương Chiêu Đệ.
Anh ta lập tức quỳ xuống, dập đầu. “Chiêu Đệ, xin lỗi con! Hồi đó nhà quá nghèo, mới không cứu con . Là bố có lỗi với con!”
Trong mắt tôi thoáng qua một tia lạnh thấu xương:
“Mười mấy năm trước, con của bị bệnh tim bẩm sinh phải nhập viện, nếu tiến hành phẫu thuật thì sẽ khỏi.
“ Nhưng lúc đó, con trai bảo bối của chào đời. Sau khi phát hiện con trai bị khiếm khuyết giác mạc bẩm sinh, cố trì hoãn không cho con phẫu thuật.
“Đợi đến khi con bị tra tấn cho ch
Bạn thấy sao?