9.
Ngoại trừ mì hoành thánh ra còn có thêm vài món ăn phụ khác, sau bữa ăn họ dự định hồi kinh, lúc này ông ấy ở lại muốn riêng với ta vài câu.
Trong phòng chỉ có ta và ông ấy, ông ấy ngồi còn ta đứng.
Ông ấy chằm chằm vào ta, tới lui, ta cũng để ông ấy tùy ý.
"Trước kia Như Sơ và thánh thượng cũng coi như là sư huynh đệ của nhau. Khi thánh thượng còn là thái tử lại không thích, thậm chí còn bị trục xuất đến Sơn Tây một thời gian. Khi ấy thánh thượng theo đọc sách tại thư viện ở Sơn Tây. Ngoài Như Sơ ra còn có nhi tử nhà Tấu tướng quân tên là Phi Dương, ba người họ vừa gặp đã thân.”
“Cho đến khi thánh thượng đưa về cung, ba người vẫn luôn gửi thư từ qua lại, chưa từng đứt liên lạc. Như Sơ có tài trị quốc, lại thi đỗ tam nguyên, bước vào viện Hàn Lâm. Sau đó Ôn gia gặp nạn, trong đó có biết bao nhiêu khó khăn trắc trở. Vì thánh thượng mà Như Sơ càng liều mạng đặt mình vào nguy hiểm, lưu lại biên quan để bồi dưỡng nhân lực, mới có thánh thượng của hiện tại.”
"Ai có thể so với địa vị của hai người họ trong lòng thánh thượng? Con đường quan của Như Sơ ngày càng vô lượng. Tống Các đến cầu thánh thượng ban hôn, muốn đem tiểu nữ trong nhà gả cho hắn. Thánh thượng hỏi ý hắn, hắn rằng trong nhà có một nô bộc trung thành đã thay hắn chăm sóc cho ấu muội, hiếu thuận với phụ mẫu, năm nay đã là một nương hai mươi hai tuổi, nếu hắn không lấy nàng thì chẳng phải hắn sẽ trở thành kẻ bất nhân bất nghĩa, vong ân phụ nghĩa hay sao?"
“Thánh thượng nhờ ta hỏi nương một câu, ngoài việc gả cho hắn, còn có cách nào để báo đáp ân của nương hay không?”
Nô bộc trung thành? Người thấy đấy, trong lòng hắn chỉ coi ta là một người hầu, càng không phải là một nương bình thường. Thánh thượng như đã là cho ta chút mặt mũi rồi, ta còn có thể gì đây?
Để mọi người đều vui vẻ tất nhiên là chuyện tốt rồi.
"A công đã lo lắng quá rồi. Những việc ta sao có thể sánh với những gì Ôn gia đã cho ta, sao lại là ân ? Cha ta đã sắp xếp cho ta một mối hôn sự từ thuở nhỏ, năm ngoái ta trở về quê, hắn vẫn đang chờ để cưới ta. Ta và Bảo Châu sống nương tựa vào nhau đã mấy năm rồi, tất nhiên ta cũng không nỡ rời xa muội ấy, hiện tại đại lang quân đã quay lại con đường quan của ngài ấy, ta cũng không còn gì phải lo lắng nữa. Chờ họ trở về Bắc Kinh, ta sẽ về quê thành thân. Nhờ a công bẩm lại với thánh thượng, Ôn gia không nợ Bảo Nhân gì cả, bây giờ xem như Bảo Nhân đã báo đáp xong ân của Ôn gia. Nếu sau này đại lang quân thành hôn, Bảo Nhân có thể đến uống một chén rượu mừng thì không gì tốt hơn."
Ta đã những lời như này nhiều lần đến nỗi chính ta cũng sắp tin nó là thật, như thể thật sự có một tên cẩu đản si trong thôn nhất quyết chờ ta về thành thân.
Ta xuất thân bần hàn may mắn gặp Ôn gia, giống như mở mang tầm mắt, hiểu lòng người vô thường, cũng đã biết rõ mình thực sự muốn gì.
Ta muốn tìm một người ta, không chỉ là một nam nhân bình thường.
Một người có thể đối xử chân thành với ta, cùng ta một đôi đến suốt đời suốt kiếp.
Nhưng nếu đã không thể, dù ta có rất hắn đi chăng nữa thì thế nào? Ta hắn , cớ sao lại không buông bỏ ? Cùng lắm thì ta sống lẻ loi một mình đến hết quãng đời còn lại, dù sao thì có ai biết mình sẽ sống bao lâu, chẳng lẽ lại không sống như đến hết đời sao?
"Ngươi là một nha đầu lạc quan, dù đi đâu cũng có thể sống tốt. Nếu đã như ta sẽ chuyển lời của ngươi tới thánh thượng. Một ngày nào đó ngươi thành thân, nếu ta có dịp rảnh rỗi chắc chắn sẽ tới uống rượu mừng của ngươi.”
“Chỉ cần thân thể a công khỏe mạnh thì chắc chắn sẽ có ngày đó thôi.” Ta mỉm dìu ông ấy ra khỏi phòng.
Sau khi bọn rời đi, ta cũng trở lại tiệm, tiệm đang bận rộn kinh doanh, đợi đến lúc ta về nhà đã là nửa đêm.
A thẩm thắp đèn dầu chờ ta, hôm nay ai cũng đều có chuyện muốn với ta, ta lại không muốn chuyện.
Ngày xưa bà ấy hẳn là một người phong nhã, bà đem hoa đào hoa lê hái trong mùa xuân phơi khô, dùng để pha trà trong ba mùa còn lại.
Trà bà ấy pha chính là trà hoa đào, nước trà màu hồng để trong chén sứ trắng, chỉ thôi cũng đã có cảm giác ngon miệng.
"Bảo Nhân, mười ngày sau chúng ta sẽ vào kinh thành, ngươi đi chúng ta đi! Bây giờ ta vẫn câu kia, nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ bảo Túc Nhi cưới ngươi, chúng ta sẽ trở thành người một nhà thực sự."
Không nghĩ tới bà ấy lại như thế, ta đã người ở Ôn gia rất tốt, quả là một chữ cũng không sai.
Tóc bà đã bạc, theo năm tháng trôi qua trông bà cũng mập hơn một chút, so với vị phu nhân nhà quan dịu dàng, nhã nhặn của ngày trước đã già hơn rất nhiều rồi.
"A thẩm à, hắn đã bị kìm hãm suốt mấy năm trời, vất vả lắm mới có tự do như hôm nay, hãy để hắn theo những mình gì muốn đi! Sao lại phải ép buộc..."
Ta cúi đầu, cầm lấy tay a thẩm, không thêm một lời nào. Nếu lại lần nữa, ta sợ sẽ không kìm nước mắt, ta không muốn rơi nước mắt, nước mắt là thứ vô dụng nhất trên đời này.
"Đứa nhỏ này, dù sao cũng là Ôn gia chúng ta nợ ngươi, từ nay về sau ta chính là mẫu thân ruột của ngươi, a thúc cũng sẽ là phụ thân ruột của ngươi, ngươi không từ chối. Nếu sau này rảnh rỗi, ngươi có thể quay trở lại thăm nhà một chút không?"
Ta ngồi trước cửa sổ cả đêm, không biết nay là ngày mười lăm hay mười sáu, trăng tròn vành vạnh như mặt bàn, toả ra ánh sáng thanh lãnh không hề ảm đạm. Nó chiếu sáng cả đêm tối, nó lại không hề biết gì cả.
Bắt đầu từ ngày thứ hai, trước cửa nhà ta luôn tấp nập người đi qua đi lại, thậm chí còn không có chỗ đứng.
Ta đưa Bảo Châu đến ở bên trong tiệm. Ngày thứ năm, nhị ca đến tìm chúng ta. Huynh ấy là người dịu dàng, tính nhẹ nhàng, ôn hoà. Ta chưa từng thấy huynh ấy tức giận bao giờ. Nhưng hôm đó khi huynh ấy đến, biểu cảm ấy không tốt lắm, dưới mắt có quầng thâm rất lớn, trông vô cùng đáng sợ.
Bảo Châu bưng cho huynh ấy một bát mì hoành thánh, huynh ấy ăn hai ba miếng lại muốn ăn thêm một bát nữa, như thể đã mấy ngày rồi không ăn cơm.
"Bảo Nhân, mẫu thân bảo huynh gọi muội về nhà. Hôm qua nãi nãi bị bệnh, toàn bộ thân thích không biết từ đâu đi nối tiếp hết người này lại có người khác đến. Hôm qua cữu cữu đến đã mẫu thân tức giận một trận. Sáng nay Ngọc Nương lại trở về không biết đã gì với phụ thân và mẫu thân, lại khiến cho bà ấy tức đến phát ngất. Bọn họ vẫn không chịu rời đi, nhất quyết đứng ở trong nhà! Phụ thân cầm gậy ra đuổi bọn bọ, bị trật eo, bây giờ đang nằm trên giường không cử , ta đã nhờ tam đệ đi mời lang trung. Cửa trong sân nhà chúng ta đều bị bọn họ chen chúc chật kín, mẫu thân sân này là của muội, bảo muội quay về chủ."
Trong giọng điệu của huynh ấy chứa cả sự bất lực và tức giận, ta cảm thấy mình là người ngoài nên không thể gì, ta không nghĩ đến những người đó đến đây lại vô liêm sỉ đến thế, khiến ta cũng phải tức đến mức bật .
Ta vốn không muốn dẫn theo Bảo Châu, nàng ấy muốn đi theo. Ba người bọn ta đi bộ rất nhanh, chưa đầy một khắc đã về đến nhà, không biết hai cánh cửa trong nhà là bị đập hay bị chen chúc đến nỗi hỏng luôn rồi. Lúc này đi qua cửa ngõ còn thấy một đám hạ nhân ngồi trên đó, vừa gặm hạt dưa vừa chuyện linh tinh.
Xem ra thân thích của Ôn gia cũng không nghèo lắm, còn có cả hạ nhân đi theo. Lúc Ôn gia gặp nạn cũng không thấy một người nào đứng ra một lời, có lẽ bây giờ thấy đại lang quân có tiền đồ rồi vì không dám tới kinh thành nên chạy đến chỗ này diễu võ giương oai.
Nam nữ già trẻ có không dưới hai mươi người đều chen chúc chật kín trong phòng chính. A thúc nằm trong phòng nhị ca và tam ca, còn có một đám người đứng trong phòng. Ta và Bảo Châu đứng bên giường đứa bé, đại tiểu thư Ngọc Nương của Ôn gia đang ở trên giường thay tã cho hài tử.
"Các ngươi là ai? Đến nhà của ta gì? Ai cho phép ngươi bước vào phòng của ta và a tỷ?" Bảo Châu không nhịn , xông đến kéo Ngọc Nương đang thay tã cho hài tử trên giường, vẻ mặt vừa giận dữ vừa hung hăng.
Dù nàng ấy chưa từng ra, Ngọc Nương hẳn phải nên nhớ kỹ. Người ngoài thì không đến dù sao nàng ta cũng là tỷ tỷ ruột thịt của nàng ấy (Bảo Châu), có lẽ lúc đầu đúng thật là nàng ta có nỗi khổ tâm của riêng mình, ròng rã tám năm qua nàng ta thật sự không bỏ ra mấy ngày để quay về hỏi thăm một chút sao?
Nàng ta đã không còn là đại tiểu thư trong trí nhớ của ta nữa, giờ đây là người có mái tóc chải chuốt tinh xảo, đeo trang sức rực rỡ bằng vàng, dáng người cũng có chút tăng cân, khoé mắt và đuôi lông mày đều ẩn chứa sự cay nghiệt. Nàng ta đã sớm không còn là thiếu nữ mang vẻ đẹp kinh diễm của năm đó, giờ trông chẳng khác gì với những người ngoài kia, thời gian mọi thứ thay đổi tới sao?
Bạn thấy sao?