Ngày qua ngày năm ta mười chín tuổi, trưởng công chúa về lai kinh thành, nghe là muốn tạm ở trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không về nữa.
Công chúa đi rồi cũng dẫn hắn đi.
Thật ra hắn không thường đến, một tháng hoặc là mấy tháng mới về một lần, về cũng là lúc nửa đêm, chí có thời gian ăn một chén cơm, cũng không mấy câu.
Nhưng ta trông ngóng hắn, nhớ nhung hắn.
Đều mỹ nhân nước, mỹ nhân người mỹ nhân lại không biết.
Vào thời gian tháng chạp, thánh nhân cầu nguyện không biết ông ta cầu nguyện điều gì, thánh nhân tin rằng mỗi ngày luyện đan trường sinh bất tử, người trong thiên hạ biết tất.
Ông ta lại cầu nguyện rất tốt dù sao cũng phải đại xá thiên hạ, vừa hay người nhà họ Ôn cũng ở trong đó chỉ có di nương năm nay bị một trận phong hàn, không vượt qua , người cứ mất như .
Ta lại một viện nhỏ, tổng cộng có sáu căn phòng sớm đã thu dọn ổn thoả.
Thật ra năm nay sống rất tốt chỉ ngoại trừ không có hắn ở đây.
Bảo Châu đã là nương lớn mười bốn tuổi rồi, trông duyên dáng kiều, thật sự là một bông hoa xinh đẹp, chứng ngốc của nàng ấy dường như khỏi rồi, chuyện việc đều trật tự rõ ràng, chỉ là có khi có chút chân thật.
Ví dụ như ta kêu nàng ấy dọn về nhà ở, nàng ấy sống chết không chịu, ai cũng không , ta đã là một già rồi nàng ấy đã lớn rồi, không thể ngày nào cũng theo ta ở trong tiệm xuất đầu lộ diện, nàng ấy trông xinh đẹp như ở nhà nuôi dưỡng tính , lại theo cha mẹ của nàng ấy học những thứ như cầm kỳ thi hoạ, đợi sau này huynh trưởng của nàng ấy về rồi chắc chắn có thể kiếm một mối hôn sự cực tốt cho nàng ấy.
Ta không còn cách nào chỉ đành dẫn nàng ấy về nhà ở, sân sau dứt khoác cho cả nhà Hà nương tử cho bọn họ ở miễn phí, vừa trông tiệm cũng giúp bọn họ tiết kiệm tiền, nên là một công đôi việc.
Ta đã tự do trắng ra chính là không liên quan đến nhà họ Ôn từ lâu, ở chung với Bảo Châu còn về nhà rồi cứ cảm thấy không tự tại.
Nhưng lão gia phu nhân đối xử với ta thật sự giống như con , không khác như đối xử với Bảo Châu, hai vị lang quân đối xử với ta càng là có lễ kính trọng, ta dần dần cũng thích nghi rồi gọi bọn họ là thúc thúc và thím, theo Bảo Cần gọi hai vị lang quân là nhị huynh, tam huynh.
Hắn đi nửa năm, nửa câu con chữ đều không có, thúc thúc dường như đã tìm sở thích mới, mỗi ngày đến học dạy học nửa ngày, nửa ngày còn lại thì ở nhà dạy hai vị huynh trưởng, ông ấy xuất thân là cử nhân chân chính.
Bảo Cầm đã không cần đến học đường nữa, mỗi ngày theo nương của nàng ấy ở nhà đọc sách luyện chữ nữ nhi, còn phải dọn dẹp trong nhà, mua thức ăn nấu cơm, nàng ấy bây giờ mọi thứ đều xuất chúng, nếu như ta chuẩn bị cho nàng ấy một phần của hồi môn dày, nàng ấy muốn kiếm một người lang quân như thế nào không có?
Con nhà vọng tộc có chút khó người nhà bình thường giàu có đương nhiên không khó.
Ta chỉ xin một điều, nguyện nàng ấy có thể gả cho một người nàng ấy, bảo vệ nàng ấy, cả đời vui vẻ không ưu lo.
Vào một ngày ta về nhà trễ, khi đến nhà bầu không khí căng thẳng, không biết xảy ra chuyện gì.
Người trong nhà cũng không ra nguyên nhân, chỉ thúc thúc bữa sáng đã đến trường tư, khi về đã ở trong phòng đóng cửa lại, không ra nữa cả ngày trời cũng không ăn cái gì.
Trong lòng ta mơ hồ có chút hiểu ra, ông ấy biết chuyện của đại lang quân rồi.
Chuyện này là sớm muộn, chỉ là chuyện sớm một ngày trễ một ngày mà thôi.
Ta nấu hoành thánh từ trong tiệm đem về để cho những người khác ăn trước, bưng một chén đến tìm ông ấy.
Một căn phòng ở phía đông chừa ra phòng sách, ông ấy chính là ở trong phòng sách, ta gọi nhiều lần ông ấy mới trả lời, ta đẩy cửa vào đèn trong phòng sách cũng không đốt, ánh trăng chiếu vào trong phòng chỉ chiếu một bóng hình.
Ta đặt dĩa ở trên bàn, lại tìm que diêm đốt đèn lên.
Cả ngày không gặp, thúc thúc dường như già đi rất nhiều, đầu tóc vốn dĩ đã trắng dường như bạc đi rất nhiều.
Ông ấy khom lưng, trong một lúc không thể thẳng lưng .
"Thúc thúc nghe chuyện của đại lang quân rồi sao?"
Ta đặt chén trước mặt ông ấy, lại lấy đưa đưa qua, tay ông ấy run đến nỗi cầm không .
"Thúc thúc là chê ngài ấy danh tiếng huỷ hoại hay là đau lòng ngài ấy?"
"Con trai ta khổ quá, là ta thằng bé."
Thúc thúc lại rơi lệ lã chã, ông ấy đau lòng con trai của ông ấy hơn cả danh tiếng.
"Thúc thúc, nếu như người đã đau lòng ngài ấy đừng đừng những lời hay không ngài ấy nữa, trong lòng ngài ấy đã đủ khổ rồi, ngài ấy giấu mọi người không chính là sợ một ngày nào đó mọi người biết sẽ trách ngài ấy, giận ngài ấy hoặc là tự trách buồn bã, ngài ấy khổ như cũng cắn răng chịu đựng, chúng ta càng nên lúc trước như thế nào thì sau này như , sống cho tốt, nếu đã là người một nhà thì sao có thể tính rõ nợ bao nhiêu? Đối với ngài ấy càng giống như thường ngày, ngài ấy mới không cảm thấy bị khó chịu."
Ta tìm một cái khăn tay thay ông ấy lau nước mắt.
"Nhưng thằng bé chịu danh tiếng như , sau này sao có thể cưới vợ sinh con?"
"Thúc thúc, ngài ấy là một lang quân rất tốt rất tốt, đương nhiên có một nương tử tốt hơn đợi huynh ấy, người không cần lo lắng, chỉ cần ăn no, nuôi tinh thần cho tốt đợi bế đứa cháu mập mạp."
Hắn tốt như , giống như trăng trên trời ngay cả trong mắt đều lấp lánh ánh sao, trên thế gian đương nhiên có nương tử tốt hiểu biết. Hắn đã chịu quá nhiều khổ, nếu như ông trời cho hắn một người nương tử hắn, bảo vệ hắn, đối xử một lòng một dạ với hắn.
Khi tháng bảy, ta giao quán cho Hà nương tử và thím theo xe ngựa đưa đồ của Hương Tú về quê nhà một chuyến.
Mười hai tuổi ta bỏ nhà đi, bây giờ đã bảy năm trôi qua, không biết là ta thay đổi hay là nhà thay đổi rồi?
Mỗi ngày ta gửi ngân lượng về, trong nhà đã mua bốn mươi mẫu đất, xây nhà ngói lớn, em gả đi, em trai đã cưới vợ.
Ông bà nội đã sớm qua đời, ba người thúc thúc nhàn rỗi đó của ta cũng cưới vợ, cuộc sống cũng xem như ổn định.
Gia đình với ta đã quá xa lạ, mà ta đối với người nhà cũng đã xa lạ.
Vợ em trai cưới là một người lanh lẹ, lại lanh lẹ quá mức lúc nào cũng nghe ngóng một tháng ta gửi bao nhiêu tiền về? Đầm trên người may bao nhiêu tiền.
Ta không nhẫn nại nhiều với nàng ta, chỉ cắn răng nhẫn nhịn, trong miệng nàng ta mà ta cũng chỉ là một di nương.
Cha ta đã ông nội hai năm, chưa từng hỏi một tiếng con sống có tốt không, chỉ một câu dỗ ngọt chủ mẫu, hầu tốt lão gia, nếu như có lấy tiền nhớ gửi cho nhà nhiều chút, ông ấy còn phải để dành tiền cưới với cho cháu của ông ấy cưới vợ nữa!
Em thấy ta thì khóc lóc than nghèo, cha ta lấy tiền cho ba thúc thúc cưới vợ, ngay cả mười đồng cũng không nỡ cho nàng ấy.
Dường như mười lượng bạc đó chính là đá bên đường, lúc nào cũng thấy.
Tiền là một món đồ tốt cũng không tốt như , nó quá sáng bóng không để ý thì chiếu rõ những quanh co trong lòng người.
Mẹ ta mấy năm trước đã mất rồi lại không ai ta nghe, trong tủ có để hai đôi giày người cho ta, có một đôi là màu đỏ, ra nhanh chóng gả, người còn một bộ áo khoác đỏ cho ta.
Người thương ta lại đi sớm như , ai cũng không rõ người đi như thế nào, là không muốn hay là không dám đều đã không quan trọng nữa, người cũng mất rồi, rõ ra thì cùng có tác dụng gì?
Ta chỉ ở ba ngày, để lại mười lương bạc bọn họ tràn đầy thất vọng, đầu cũng không quay lại mà rời đi.
Ta đã không còn nhà, cũng không còn lưu luyến.
Chỉ có khi ta quỳ trước mộ của mẹ, ta mới dám khóc, ta biết chỉ có mẹ ta mới thương con đường này ta đi không dễ dàng.
Bạn thấy sao?