Ngày tháng vòng đi vòng lại, ta lại không thể nào quên đi ánh mắt khi đối mặt với hắn ta.
Bảo Châu đã là một lớn, những chữ biết từ mấy năm trước đều quên gần hết, vốn dĩ muốn đưa nàng ấy đến Kê Minh Tự để chủ trì dạy dỗ lại sợ người ẩn giấu trong bóng tối phát hiện, nếu đại lang quân thật sự bại lộ rồi, e chỉ có một con đường chết.
Trưởng công chúa lại một học đường chuyên dạy dỗ nữ tử, ta đưa Bảo Châu đến đó, đi cùng còn có con nhỏ của nhà Hà Nương Tử.
Bảo Châu tuy ngốc trí nhớ của nàng rất tốt, hôm nay đã học cái gì về sẽ có thể học thuộc viết ra từ đầu đến cuối, ta cũng theo nàng ấy học, dần dần ta cũng có thể đọc một quyển sách đơn giản.
Ta mới biết đọc sách hiểu biết là thật, trong sách có khá nhiều chuyện trước đã không nghĩ đến cũng không nghĩ .
Trong sách có nhà vàng, trong sách có dung nhan như ngọc cũng là thật.
Khi tháng năm đoan ngọc, ta dẫn Bảo Châu đi một chuyến nhà lao, mang theo bánh ú bản thân gói cùng với thức ăn và rượu, ta và Bảo Châu đã một cây quạt, vẽ quạt lại mang theo cỏ ngải cùng với dây màu.
Bọn họ tốt hơn chút so với lần trước gặp, nàng khi chuyện với phu nhân không còn hụt hơi nữa, nghe hai vị lang quân xem đất là giấy, xem gỗ là bút, ngày ngày nỗ lực học tập, ngay cả di nương cũng không rơi nước mặt nữa.
Đoán chừng nhà họ Ôn có hy vọng rồi, ta dùng lá ngải hun cho thơm nhà lao, còn lại thì treo một bó ở trước cửa, Bảo Châu lấy dây màu cột cho bọn họ, lại bày thức ăn ra.
Khi đến ta đã trao đổi với Bảo Châu nhiều lần, không thể ra chuyện hôm đó nàng ấy đã từng gặp huynh trưởng, nếu như để người khác biết , huynh trưởng của nàng ấy sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Nàng ấy đã hỏi mấy lần có thể kể cho cha mẹ của nàng ấy không, ta nhiều lần lắc đầu nàng ấy liền biết chuyện này quan trọng nên cũng không đến nữa.
Cũng không phải sợ trưởng công chúa biết thân phận của hắn, nếu trưởng công chúa có thể để hắn lại đương nhiên đã điều tra rõ tổ tông ba đời của hắn, càng có khả năng nàng ấy bởi vì biết rõ xuất thân của hắn mới sỉ nhục hắn như , ta sợ cha mẹ của hắn ban đầu không biết chuyện, đến khi nghe chuyện của con trai sẽ bi phẫn đan xen, sau đó nghĩ không thông liền tìm đến cái chết cho xong chuyện.
Hắn uất ức bản thân như , muốn cứu tính mạng của người nhà nhất định cũng là một trong những nguyên nhân đó, nếu như hắn biết người nhà bởi vì hắn mà phẫn nộ chết, đến lúc đó hắn lại nên tự xử bản thân như thế nào?
"Tỷ tỷ đưa ta đến học đường, bây giờ ta đã có thể đọc rất nhiều sách rồi, chữ ở trên quạt là ta viết, cha xem thử viết có tốt không?" Châu Bảo ôm cánh tay của cha nàng ấy nũng nịu .
Lúc này nàng ấy trông có vẻ không có một chút giống như mắc bệnh ngốc, ta cứ cho rằng Bảo Châu không có bệnh, nàng ấy chỉ là phương diện nào đó hơi thiếu một chút so với người khác, hơi trẻ con một chút.
Cha của nàng ấy tỉ mỉ xem mặt quạt, vừa xem vừa gật đầu, râu cũng đã dài rồi nên sờ chòm râu, trong miệng không ngừng khen ngợi.
"Con của ta có tiền đồ rồi, mà có thể viết ra chữ tốt như , xem ra nhị huynh và tam huynh của con cần nỗ lực hơn mới ."
Ta thích nhà họ Ôn cũng bởi vì thái độ của Ôn lão gia đối với con cái, đối với con trai thì nghiêm túc chút, đối với con dịu dàng chút trong mắt đều thương nồng nàn, chưa từng coi trọng bên đây, xem nhẹ bên kia. Con cái ông ấy dạy có thể hoài bão, độ lương không có bảo thủ.
"Nhị huynh, tam huynh nghe thấy rồi không nỗ lực nữa ta sẽ vượt qua các huynh đó." Bảo Châu đắc ý hất cằm lên.
"Đây đều là công lao của tỷ tỷ con, nàng nuôi con lớn đã không dễ dàng, còn đưa con đi học, sau này nhất định phải nhớ cái tốt của tỷ tỷ con.
Mẹ của nàng ấy gõ vào trái của nàng ấy.
"Tỷ tỷ ta là tỷ tỷ tốt nhất trên đời, ta cũng là muội muội thân thiết nhất của tỷ tỷ, nương người xem áo mới tỷ tỷ may cho mọi người, trong áo đều là vải bông, dùng nước rửa rồi phơi khô, dùng tay nhào mềm rồi mới có thể may, mà bây giờ ta cũng biết giúp tỷ tỷ may rồi."
Bảo Châu lục bọc quần áo lấy áo ra.
Năm đó Hương Tú cùng ta bị bán đến Biện Kinh bây giờ đang di nương ở nhà giàu, nghe muốn sai người mang đồ về quê nhà, ta đã tìm nàng ta, đem quần áo những năm nay may cho cha mẹ các em cùng với ba mươi lượng bạc mang về.
Mấy ngày trước người đó về rồi, đưa một bức thư về, là cha ta ở trong thành nhờ người viết.
Từ khi có hai lượng bạc do ta bán thân, ông bà nội ta cứ đòi chia nhà, hai lượng bạc đó cứ chia theo đầu người, cha mẹ ta chỉ lấy sáu trăm đồng.
Nhà là do ông bà nội xây đương nhiên sẽ không chia cho cha mẹ, cha ta cắn răng dẫn mẹ, các em ta vào huyện thành.
Cha ta có sức dẫn theo đệ đệ ta hầu bàn ở tiệm lương thực, mẹ ta thì dẫn theo muội muội giặt quần áo và đồ dùng hàng ngày cho người ta, tuy kiếm không nhiều tiền ở đã một căn nhà ở trong thành, bây giờ sống cũng tốt.
Bây giờ có ba mươi lượng bạc ta mang về cùng với tích góp những năm nay, đã có thể về thôn mua đất xây nhà còn có thể bàn hôn sự cho đệ đệ nữa.
Nhà họ Ôn với ta như tái sinh, nếu không phải năm đó lão gia phu nhân từ bi bỏ khế ước, ai biết bây là chết hay sống? Đối xử với cha mẹ ruột như thế nào, ta nên đối xử với họ như , chỉ một bộ quần áo có thể xem là gì?
"Nhà họ Ôn gặp nạn, bè họ hàng vô cùng thân thiết ngày xưa đều tránh như tránh tà, không ai dám ra mặt, duy nhất chỉ có Bảo Nhân đối xử nhà họ Ôn ta vẫn luôn chân thành, lão gia nếu ta còn có thể sống tạm bợ, sau này ta sẽ kêu Tiêu Nhi của ta cưới nàng! Thứ gọi là hoạn nạn gặp chân , nữ tử có có nghĩa như , còn có thể đi tìm ở đâu?"
Ôn phu nhân xoa đầu ta, lúc đó ta không biết Tiêu Nhi bà ấy là ai, ta tự cảm thấy là ai ta cũng không xứng, nếu như nhà họ Ôn ân xá miễn tội đương nhiên còn có tiền đồ, vốn nên cưới một nữ tử môn đăng hộ đối nương tử mới đúng, sao ta dám vọng tưởng.
“Phu nhân không thể như , những việc hôm nay của Bảo Nhân ngay cả một chút của lão gia phu nhân cũng không bằng, nếu như không phải lão gia phu nhân bỏ khế ước bán thân, Bảo Nhân bây giờ là sống hay chết còn không biết, ta những việc này đều là thật lòng, lang quân trong nhà nếu như ra khỏi cánh cửa này, sau này chắc chắn sẽ vào trạng đồ, sau này sao có thể cưới một nương tử có xuất thân từ tỳ nữ chứ? Nếu như phu nhân thật sự muốn cảm ơn xem ta như Bảo Châu là .”
Ta vẫn là bộ dạng quỳ ngồi.
“Chỉ xem sau này đi! Bây giờ lão phu sợ nhà họ Ôn sẽ lỡ ngươi. Được rồi, không nữa, Bảo Châu rót rượu cho cha!”
Sau này chuyện của hôm nay ta sớm đã quên, đợi một ngày khi lấy ra lại thì đã là một khung cảnh khác.
Bạn thấy sao?