Sau vài lần gõ cửa ta mới gặp một tiểu hòa thượng bước ra, qua chỉ tầm năm, sáu tuổi, khuôn mặt nuôi dưỡng đến trắng nõn trông vô cùng đáng . Tiểu hoà thượng ta, chắp tay : “Nữ thí chủ nếu muốn dâng hương hay cầu nguyện, thỉnh xin ngày mười lăm hãy quay lại”.
Ta ngắm tiểu hòa thượng dễ thương liền không kìm nén suy nghĩ muốn sờ đầu cậu bé, lại sợ phạm phải cấm kỵ nên đành lấy ra từ trong túi hai viên kẹo hạt thông thường dùng để dỗ dành Bảo Châu đưa cho cậu.
Cậu bé mím môi, do dự không chịu nhận, ta liền kéo bàn tay nhỏ bé của cậu ra sau đó lại đặt viên kẹo vào trong đó.
"Ta không lên dâng hương cũng chẳng cầu nguyện gì, chỉ nhờ ngươi hãy đi với ngài trụ trì ở đây, có nữ nhi của ngài ấy xin gặp."
Dù biết bản thân không nên lừa gạt người khác, nếu không ta còn biết gì khác đây?
Nếu không phải trên thuyền nghe qua đoạn nhàn thoại kia, thì quả thật ta cũng chẳng thể nghĩ ra kế sách này.
Trụ trì Pháp Tuệ trước khi xuất gia là con ruột của tiên hoàng, đương kim bệ hạ còn phải gọi ông một tiếng Vương thúc.
Năm đó khi Ngũ Vương tạo phản, trụ trì tiếp nhận mệnh lệnh của hoàng đế đích thân đi dẹp loạn. Hoài Vương ra lệnh đem bắt trói thân quyến của ông, lấy tính mạng của họ ra đe dọa buộc ông phải rút quân. Vương phi vì sợ trở thành gánh nặng của ông nên bà ấy mang theo con cái trong nhà, dùng một mồi lửa đốt cháy cả vương phủ. Chờ khi ông đánh hạ thành trì trở về, chỉ còn lại hơn một trăm cỗ thi thể bị thiêu cháy đến mức không thể nhận dạng.
Nghe trong nhà còn lại một nhũ mẫu mang theo tiểu quận chúa bỏ trốn không biết đã chạy tới nơi nào. Sau nhiều năm tìm kiếm không thành, trụ trì cũng nản lòng thoái chí, quyết định lên núi Kê Lung xuất gia.
Nếu vị quận chúa này còn sống thì chắc cũng đã mười lăm, mười sáu tuổi.
Tiểu hoà thượng còn nhỏ, cũng không biết về chuyện quá khứ, nghe liền quay vào trong tìm người.
Đã đánh bạo đến đây, ta cũng không còn cảm thấy sợ hãi. Về phần giả danh quận chúa, nghe năm ấy có rất nhiều người cũng mang con cái tới trước cửa vương phủ nhận thân, tuy tất cả đều không phải, có ai trong số đó bị xử trảm.
Vương gia giờ đã là trụ trì nơi đây, sẽ càng không phạm vào sát nghiệp như xưa.
Một lúc sau, có một vị hòa thượng tướng mạo mập mạp bước ra, bụng tròn, cái mũi vừa to vừa đỏ, hai bên má tròn xoe thịt. Nếu như trông vào người khác thì có vẻ nặng nề, trên người hoà thượng này lại để lộ ra vẻ phúc hậu dễ gần.
Hắn ta một lượt từ trên xuống dưới, rồi híp mắt hỏi: “Làm sao nữ thí chủ khẳng định ngài là nữ nhi của trụ trì chúng ta?”
Ta đương nhiên không phải, cũng không có khẳng định.
"Ngài đoán xem, nếu lời đồn trong dân gian là sự thật thì mọi lời ta đều đúng! Về phần phải hay không phải, chỉ khi nào gặp trụ trì mới biết . Dù ta có phải là nữ nhi của ông ấy hay không cũng duy nhất mình ông ấy mới có khả năng nhận ra."
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần thấy người là rồi.
Giả cũng là thật, thật cũng là giả.
Tăng nhân mập mạp nghiêng đầu hai má của tiểu hoà thượng đang phồng lên, bảo cậu xoè tay ra, tiểu hòa thượng ngây thơ ngay lập tức ngoan ngoãn duỗi tay ra. Những ngón tay mập mạp cầm lấy viên kẹo bỏ vào miệng, rồi hiên ngang nâng cái bụng to rời đi.
Ta vẻ mặt trợn tròn mắt ngơ ngác của tiểu hòa thượng, bất lực vỗ vỗ bờ vai nhỏ của cậu.
"Tên đệ là gì?"
"Minh Kính."
Khuôn mặt cậu bé xụ ra như sắp khóc đến nơi rồi.
"Minh Kính à! Đệ nghe a tỷ , lần sau đệ hãy đợi lúc sư phó ngủ say liền đi cào cào cửa phòng hắn. Hắn đoạt đồ ăn của đệ, đệ đi giấc mộng của hắn. Nếu như vẫn không , trước khi ăn đệ hãy nhổ nước miếng trước mặt hắn, xem hắn còn dám ăn không. Lần này coi như cho hắn chút tiện nghi, đợi lần sau a tỷ đến nữa sẽ mang cho đệ thêm mấy viên kẹo."
Ta ngồi xổm trước mặt tiểu hoà thượng, dỗ dành cậu bé.
Đoán chừng Minh Kính chưa từng nghe qua lời tà ác như , trong lúc nhất thời còn mơ màng, chỉ mở căng đôi mắt to tròn ta.
Vị sư phụ kia quay lại rất nhanh, đưa theo ta cùng tiểu hoà thượng đi vào. Minh Kính đi bên cạnh ta, bộ dáng muốn lại thôi, ta đắc ý , có lẽ là vì cậu bé cảm thấy ta rất lợi đi?
Pháp Tuệ đại sư vừa giảng kinh xong, đứng đợi ta dưới gốc cây bồ đề ở hậu viện. Tiết trời đã vào đông lạnh giá, chỉ còn mình cái cây này vẫn xanh tươi như mới.
Nếu không phải ngoại hình ông ấy đầu trọc lại mặc áo cà sa thì ai có thể nghĩ đây là hoà thượng?
Rốt cuộc, dáng dấp của ông ấy vẫn quá tuấn nhã. Dù đã từng ra chiến trường, trên người không mảy may chứa một chút huyết khí nào, thoạt nho nhã cơ trí, thậm chí còn không thể đoán tuổi tác của ông ấy một cách rõ ràng.
Tất cả mọi người đều lui xuống, chỉ còn mình ông đứng dưới tàng cây mân mê chuỗi hạt Phật, khung cảnh từ xa lại giống như một bức hoạ.
"Dân nữ có tội, mong trụ trì thứ lỗi cho ta. Hôm nay ta lừa gạt người cũng là bất đắc dĩ."
Tôi cúi người hành lễ xin lỗi, có lẽ vì thất vọng đã thành quen, nét mặt ông ấy cũng không thay đổi gì.
Ta đem bao phục từ trên vai xuống đưa cho đại sư, ông ấy mở nó ra thoáng qua một chút rồi khép lại.
"Ngươi có tội gì? Một nương nhỏ vừa hữu dũng hữu mưu như ngươi đã là hiếm thấy. Ta đây còn có thể gì nữa?"
Giọng của ông nghe trong trẻo, êm tai, không nhanh cũng không chậm khiến người nghe sinh cảm giác vui vẻ từ đáy lòng.
“Không hẳn.” Như trước đây chắc hẳn là chữ của đại lang quân.
"Nếu đã tìm tới chỗ ta rồi, ắt hẳn đang có chuyện gì đó. Sau này nếu cậu ấy gặp chuyện cần trợ giúp, ngươi có thể đến đây tìm ta bất cứ lúc nào. Nữ thí chủ tên gọi là gì? Đang nghề gì?"
"Bảo Nhân, Trần Bảo Nhân, ta lái thuyền và bán rượu trên sông Biên Hà."
"Cô nương tốt, đi thôi!"
Từ lần đó đến nay đã mấy tháng trôi qua, sông Biên Hà đã tan băng, việc buôn bán của ta lại ngày càng tốt hơn.
Ngày ba tháng ba, nghe trưởng công chúa chuẩn bị du thuyền trên sông, Bảo Châu nhất quyết muốn đi xem, thuyền dừng trên sông một ngày nên ta liền đưa Bảo Châu đi xem trước.
Trưởng công chúa chính là thân tỷ của đương kim hoàng thượng, phụ hoàng thương nàng, gả nàng đến Biện Kinh giàu có lại đem Biện Kinh ban cho nàng đất phong.
Về phần trưởng công chúa có rất nhiều lời đồn đại, nghe tin phò mã có ngoại thất, nàng liền sai người đi thiến phò mã, sau đó lại nuôi rất nhiều nam sủng mỹ mạo xinh đẹp, ngày ngày tiêu dao khoái hoạt.
Chỉ cần lọt vào mắt xanh của nàng thì không một ai có thể trốn thoát. Bởi ở Biên Kinh hiếm có nam tử tuấn tú, ai đến tuổi đọc sách liền đưa đến học viện xa xôi, trong nhà không có chuyện gì thì hiếm khi trở về. trừ khi có mong muốn trèo cao tự đưa mình lên trước cửa.
Lời đồn đại về trưởng công chúa có rất nhiều, không ai biết là thật hay giả, nghe ngay cả hoàng thượng cũng phải nể nàng ba phần, có thể thấy một phần quyền uy của nàng.
Chúng ta đến đó sớm nên dành chỗ ngồi tốt nhất trên cầu.
Chuyến đi lần này của công chúa hiển nhiên tổ chức rất lớn, chỉ riêng thuyền hoa đã có ba chiếc, tất cả đều cao ba tầng. Trưởng công chúa rất thích vải lụa trắng, chiếc thuyền nào phủ vải trắng thì chắc chắn là thuyền của nàng.
Chính là chiếc thuyền ở giữa, Bảo Châu chằm chằm nó không chớp mắt, líu ríu không thành tiếng, ngoài cung nữ nội thị phục vụ trên thuyền, phần lớn đều là nam tử trẻ tuổi mỹ mạo.
Loại nào cũng có, việc công chúa nuôi nam sủng không phải là tin đồn lung tung, lạ là lại không thấy công chúa.
Thấy thuyền càng ngày càng gần, một cơn gió thổi tới, cuốn bay tấm lụa trắng lên.
"Đại ca, là đại ca của ta." Bảo Châu chỉ vào thuyền, ta sợ hãi vội vàng đưa tay che miệng nàng, quay đầu lại, tấm lụa mỏng bồng bềnh đã rơi xuống.
Tuy rằng giữa đám người suy cho cùng vẫn rất nổi bật, dù chỉ thoáng qua một lần, lại vẫn có thể nhận ra.
Công chúa mặc một bộ váy lụa màu trắng, đôi chân dài thấp thoáng ẩn hiện, trên trán vẽ hoa điền, khóe mắt đỏ ửng và đôi môi đỏ mọng hơi hé.
Mà hắn lại đứng ở ngay bên dưới công chúa, lồng trắng nõn mở ra, thậm chí ta còn có thể thấy rõ ràng hắn đang nhíu mày cùng hàng lông mi dài run rẩy. Công chúa muốn chạm vào môi hắn, hắn quay đầu né tránh. ánh mắt, và ánh mắt chúng ta chạm nhau.
Khoảng thời gian tựa hồ rất dài lại rất ngắn, đủ dài để ta có thể thấy rõ sự xấu hổ và giận dữ trong mắt hắn, lại quá ngắn để ta có thể tìm thấy nốt ruồi nhỏ trên môi của hắn.
Đường đường là trạng nguyên lại phải cam chịu gửi thân cho trưởng công chúa.
Điều này đối với hắn mà có lẽ so với việc hắn còn khó chịu hơn, cái gọi là văn nhân khí khái thà gãy không cong. Hắn của ngày hôm nay so với người ta thấy đêm đó như hai người hoàn toàn khác. Để hắn có thể chịu nhục phụ trọng hẳn là phải có việc gì đó so với sinh mệnh của hắn còn quan trọng hơn.
Ta nghĩ ta sẽ lựa chọn tin hắn.
Bạn thấy sao?