"Lão gia, phu nhân đừng trách đại tiểu thư, ta dẫn Bảo Châu đi đến Tô gia, ngày đó cũng không gặp, nghe nàng vừa sinh xong, vẫn còn ở cữ, Tô gia sợ kinh đến nàng, chưa cho nàng biết sự thật, phu nhân thông gia đã phái người đến tìm ta, nếu muốn tốt cho đại tiểu thư, thì đừng dẫn Bảo Châu đến Tô gia nữa."
"Mấy ngày sau Tô gia liền dọn đi Đông Đô, mặc dù đại tiểu thư muốn gặp mọi người, núi cao sông xa, nàng còn có đứa con, sao có thể quay về đây?"
Còn có chuyện ta chưa , đại tiểu thư nghe xong chuyện của Tô gia, khóc ngất hai lần, gia thừa dịp nàng hôn mê bất tỉnh, bế nàng lên thuyền.
Đều là tục nhân, thời điểm như bây giờ, khư khư giữ mình thì có gì sai?
Nói thêm vài câu, đã đến giờ, ta muốn dẫn Bảo Châu đi, nàng ta khóc muốn dẫn cả nhà đi cùng, dỗ dành hết lần này đến lần khác mới đưa nàng đi.
Nàng ta lại khóc sao không thấy huynh trưởng?
Trong phủ khắp nơi đều kể về Đại lang quân, ngày thường chi lan ngọc thụ không , thời xưa khi mới hai mươi chỉ việc thi Hương, thi Hội, thi Đình, liên tiếp giành các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, là môn sinh tâm đắc nhất của Tống Các lão, tương lai không phải hắn thì không ai có thể hơn Tống Các lão.
Cái khác ta không biết, quả thực tướng mạo có thể không kém, dù sao mẫu thân hắn là một mỹ nhân hiếm thấy.
Một người cứ như không biết sống chết, đã biến mất.
Ôn lão gia ngậm miệng không , ta biết việc này không thể hỏi, dẫn Bảo Châu về nhà.
Bọn ta cùng người khác một khoảng sân nhỏ ở phố Đông, ta và Bảo Châu tới sớm, chiếm hai gian phòng phía Đông, một gian để ở, một gian phòng bếp.
Một nhà ở ba gian phía Tây có bốn người, nam nhân bán hàng rong khắp phố, nữ nhân ở nhà chăm con.
Người bán hàng rong họ Hà, cao sáu thước, mồm miệng khéo léo, nương tử Hà không thích chuyện, rất tốt, nàng rất khéo tay, rảnh rỗi sẽ thêu khăn hầu bao, người bán hàng rong sẽ đem đi bán.
Ta có thể vá quần áo và giày coi như cũng , thêu thùa và những thứ khác căn bản không thành thạo, rảnh rỗi sẽ xem Bảo Châu học, nàng thu liễm lại tính , học cũng ra dáng, mỗi ngày ta bán cá thịt tôm còn thừa lại, nhiều tiến vào Bảo Châu và hai cái hài nhi bụng.
Ngày hôm đó là một ngày bình thường không khác mọi ngày, chẳng qua là sông Biện Hà đóng băng, nghề của ta không thể nữa, có khách quen thích ăn điểm tâm ta , ta liền ở nhà rồi gửi đi, trở về nhà ăn cơm tối, Bảo Châu đã ngủ gật, thấy nàng buồn ngủ, ta lấy đế giày ra đóng dưới ngọn đèn.
Trong chậu than đốt củi, khói rất lớn, cửa sổ mở một khe nhỏ, đợi lửa tắt mới ngủ, để thông gió mới dám đóng cửa lại.
Ta đã mười lăm, đi đến đâu cũng coi là đại nương.
Kiếm sống trên sông Biện Hà không đơn giản như , thỉnh thoảng có người đến quấy rối, huống chi ta còn là một đại nương dẫn theo muội muội?
Nhưng mà, trên sông có quy củ, nộp phí bảo hộ, tất nhiên là có người trông chừng.
Ta không sợ mệt, chỉ sợ chọc phải phiền toái.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, ta càng hoảng sợ, dù sao ở Biện Kinh ta và Bảo Châu sống nương tựa vào nhau, ai sẽ đến tìm bọn ta?
"Ai?"
Ta cất giọng hỏi.
"Ta họ Ôn."
Giọng của người ngoài cửa rất thấp, là một giọng nam trầm thấp dễ nghe, họ Ôn? Ta không kịp suy nghĩ nhiều, mặc áo khoác xuống giường.
Người ngoài cửa lách mình vào, ta nhanh chóng đóng cửa.
Người tới đứng dựa lưng vào giường Bảo Châu, phòng nhỏ, trước giường chỉ có một tấm rèm che lại, bên trong là phòng ngủ, bên ngoài phòng khách, hôm nay bị hắn kéo ra, vừa hiểu ngay.
Vóc người hắn rất cao, khoác một kiện áo choàng màu đen, tóc thắt lại bằng đai ngọc rất chặt.
Ta mơ hồ đoán hắn là ai, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ chờ hắn đủ.
Ta bỏ củi vào chậu, đun ấm nước ấm, rót cho hắn chén trà, trà này bình thường cho khách nhân trên thuyền uống, không tốt cũng không tệ.
Đợi hắn kéo rèm đi ra, ngọn đèn mờ nhạt, vẫn rõ hắn. Ngày thường trong phủ hắn chi lan ngọc thụ*, ta đã lớn như , cũng không biết chi lan ngọc thụ là gì, hôm nay gặp hắn, coi như là biết .
*Chi lan ngọc thụ: Con em, thế hệ sau ưu tú
Hắn rất giống phu nhân, chỉ có lông mày dài và dày hơn, trời sinh đôi mắt đào hoa, không cũng phong lưu đa , mũi thẳng tắp, môi cũng rất mỏng, cằm góc cạnh rõ ràng.
Nhìn kỹ dưới môi có một nốt ruồi, cả người trông trong trẻo cũng rất lạnh lùng.
Vừa lạnh lùng vừa có dục vọng, mỹ nam tử cũng không đủ để hình dung về hắn, mấu chốt là hắn rất trắng.
Hắn cũng không cởi áo choàng, ngồi xuống ghế, bưng trà lên.
Tay cũng rất đẹp, quả nhiên người đẹp không tìm ra chút khuyết điểm nào.
Đồng tử hắn màu đen, lúc người giữ kín như bưng, cho lòng người kinh sợ.
Ta hắn ăn mặc, cũng không phải bộ dạng nghèo túng.
Bời vì dưới áo choàng là áo bào trắng, là gấm hoa khe hở, xác thực mỗi tất gấm đều quý giá, hắn cũng không nghèo túng, vì sao không cứu người Ôn gia?
Triều đình nhiều bí hiểm, ta không dám hỏi nhiều, đương nhiên cũng không muốn hỏi, chỉ đứng ở một bên chờ hắn hỏi.
"Không nóng không vội, ngược lại có vài phần gan dạ sáng suốt, chả trách có thể bảo hộ Quỳnh Nương chu toàn." Giọng của hắn rất thấp trong trẻo lạnh lùng, ta không dám hắn nhiều, chỉ cúi đầu cái gì cũng không đáp.
"Giao vật này cho ngươi, ngày mai ngươi nghĩ cách ra thành một chuyến, đưa nó đến tay pháp tuệ chủ trì Kê Minh Tự. Việc này liên lụy rất lớn, nhất định phải việc cẩn thận, nếu không phải không còn cách nào, ta cũng không tìm đến ngươi."
Ta vốn không muốn nhận, nghe trong giọng của hắn sự cấp bách và bất lực, cuối cùng cắn răng nhận lấy.
Đồ vật dùng vải bọc lại, là hình dáng của quyển sách, cũng không dày, đưa vào tay ta còn mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn.
"Lang quân, vạn lần mong bảo trọng, già trẻ Ôn gia vẫn còn trong nhà lao ngóng trông người!"
Hắn đứng dậy rời đi, cuối cùng ta không đành lòng để Bảo Châu đi Ôn gia như nên mới .
Hắn gật đầu, đột nhiên nở nụ , giống như nắng gắt lóa mắt.
"Ngươi không sợ Ôn gia chúng ta là người xấu sao?"
"Ta chỉ biết Ôn gia đối với ta rất tốt là đủ rồi." Nếu không có Ôn gia, ta cũng không biết hôm nay mình thành cái dạng gì.
Hắn nhẹ gật đầu, lách mình đi ra.
Kê Minh Tự cũng không phải là ngôi chùa bình thường, mỗi tháng chỉ mở hai ngày mồng một và mười lăm, ngày mai cũng không phải mồng một hay mười lăm, vào là việc rất khó, càng đừng đến gặp chủ trì.
Sáng sớm ngày thứ hai ta liền đem Bảo Châu gửi cho nương tử Hà rồi đi lên núi Kê Lung.
Núi Kê Lung mặc dù gọi là núi, cũng không hiểm trở, ta đã quen với việc tốn sức, đi vài bước đương nhiên cũng không khó.
Đã đến cổng chùa, cửa lớn đóng chặt, bên trong truyền đến tiếng gõ tụng kinh.
Bạn thấy sao?