Nữ Hầu Lắc Mình [...] – Chương 19

19.

 

"Hiện giờ con cũng thừa nhận rồi thì ta sẽ không gì cả, để ta bảo phụ thân ngươi đi chọn ngày tốt, mau chóng tổ chức hôn sự!"

 

Ta há hốc mồm mẫu thân, bà ấy mỉm hiền hậu, không hề giận dữ một chút nào, thậm chí còn bảo ta ăn no rồi hãy đi ngủ, lúc ấy muốn ngủ bao nhiêu cũng , rồi kêu Ôn Túc chạy đi lấy thuốc cho ta.

 

Bà ấy vừa xoay người liền mắng Ôn Túc không biết kiềm chế, sao có thể dày vò người ta cả đêm như thế này? Nếu ta bị thương thì phải sao?

 

Ta nằm xuống, lặng lẽ kéo chăn lên che đầu, sau này ta biết để mặt mũi ở đâu đây? Làm sao mẫu thân lại biết đêm qua xảy ra chuyện gì thế?

 

Ta hốt hoảng nhớ lại đêm qua, tĩnh đâu chỉ mỗi lớn không đâu? Hắn điên cuồng đến mức suýt lấy luôn mạng của ta rồi.

 

Mẫu thân từng rằng eo nam nhân gầy quá thì vô dụng, hoá ra đều là lừa ta.

 

Phụ thân còn chưa kịp chọn ngày thì qua ngày thứ hai hoàng thượng đã ấn định ngày cưới cho chúng ta, hôn lễ dự định tổ chức vào ngày mùng tám tháng chạp, nghe hôm đó là ngày tốt, mọi chuyện đều sẽ thuận lợi.

 

Hơn nữa ta còn ban thưởng hỷ phục, để ta xuất giá từ phủ của Hoài Vương.

 

Ta bước vào vương phủ, từ lúc tứ hôn đến ngày xuất giá chỉ còn hơn mười ngày nữa. Ta nghĩ sẽ không có thời gian để thêu khăn trùm đầu, những chuyện kia đã đủ ta mất mặt rồi, còn quan trọng lễ nghi gì?

 

Nghe Ôn Túc có đến đây hai lần, đều bị Bảo Châu dùng lời lẽ chính nghĩa đuổi hắn đi, mẫu thân gặp mặt trước hôn nhân là điềm xấu, bảo hắn trở về chờ đến ngày thành thân lại đến.

 

Hắn mang đến cho ta một bức tranh hoa đào.

 

Lòng ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu, chỉ có mình ngươi là không biết, giờ có thể rước đuốc Bảo Nhân về, Túc vô cùng mừng rỡ.

 

Ta mím môi, ôm chặt bức tranh hoa đào vào ngực.

 

Hôm đó hắn đến rước ta, ta cầm cây quạt tròn vẽ hình hoa lan ngồi trong phòng đợi hắn đến, Bảo Châu ngồi cạnh ta, bảo một nha hoàn của nàng ấy ra trước cửa đứng cản người. Dù sao vương gia cũng vì chuyện canh cửa này này mà đã mời hết những tài tử danh hào trong kinh thành tới.

 

"A tỷ, tỷ để quạt xuống đi! Cầm quạt lâu sẽ mỏi tay, chờ đến lúc huynh trưởng bước vào thì còn dài lắm!" Bảo Châu cắn đậu phộng trong miệng. nàng ấy cảm thấy mình bỗng nhiên thèm đủ thứ, ăn cái gì cũng thấy ngon. 

 

Ta đặt chiếc quạt tròn xuống, xoa đầu nàng ấy, ai ngờ có ngày ta sẽ xuất giá ở nhà nàng? Đoán chừng Ôn Túc cũng không nghĩ tới điều đó phải không? Nếu hắn cũng nghĩ tới, chắc chắn sẽ thường xuyên quan tâm vương gia nhiều hơn.

 

"A tỷ, hôm đó tỷ vừa tới nhà, tướng công đã lén với muội rằng ánh mắt đại ca tỷ có gì đó mờ ám, sau này huynh ấy chắc chắn sẽ lấy tỷ về. Lúc đó ta còn mắng hắn một trận, giờ nghĩ lại hoá ra lúc đó hắn không hề sai chút nào cả." 

 

Ánh mắt Bảo Châu trong veo, vừa vừa hì hì.

 

Nhưng một khắc đồng hồ trôi qua, nha đầu kia đã quay lại, rằng cửa đã mở, tân đang chuẩn bị bước vào.

 

Ta đến đây một thân một mình,bây giờ cũng một thân một mình gả cho hắn.

 

Đây là xuất giá từ vương phủ, của hồi môn đương nhiên là do vương phủ chuẩn bị, nghe phần nhiều là do bệ hạ ban thưởng, còn có của phụ thân và mẫu thân chuẩn bị. 

 

Bảo Châu còn bảo Ôn Túc tự mình mang tiền và khế đất của hắn tới nhờ vương gia đặt vào bên trong của hồi môn.

 

Hắn đã thương ta cả đời, chưa từng bao giờ một lời gay gắt với ta, cũng chưa bao giờ khiến ta phải chịu uất ức nào cả.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...