"Tuổi ngươi còn trẻ mà thật lợi !"
Một vị kia thở dài, ông ấy có ngoại hình hơi mập, để râu dài, qua có phần giống với a công, có lẽ cũng là quan nhất phẩm.
“Đại nhân đã quá lời rồi.” Ta khiêm tốn đáp.
Liếc qua Ôn Túc, trong đầu hắn không phải là bị cục sắt nào lấp đầy rồi đấy chứ? Sao ta không thể hiểu hắn ?
"Nghe thấy chưa? Mau tự về mà quản tốt chuyện của mình đi, tốt nhất là đừng có với tay quá xa. Được rồi, tất cả hãy giải tán đi! Ta còn có chuyện muốn với Bảo Nhân và Như Sơ!"
Hoàng đế lệnh cho tất cả giải tán, ai cũng tản đi hết, các vị nương nương không cần phải đi nhanh chứ, ta cũng không ăn thịt người mà.
"Bảo Nhân! Nói đến chuyện mắng người, trong thiên hạ này trẫm chỉ bội phục mình ngươi, mắng nghe vừa dễ hiểu lại thẳng thắn, không cần dùng đến một từ thô tục nào lại có thể xé mặt mũi bọn họ xuống mà giẫm đạp. Nếu sau này trẫm cũng có nhu cầu về phương diện này thì ngàn vạn lần ngươi cũng không từ chối chỉ dạy." Hoàng đế hài hước .
"Bệ hạ chớ ." Ta cảm giác khuôn mặt mình có chút co quắp.
"Như Sơ, ngươi đưa Bảo Nhân xuất cung đi. Dù sao Tống Đại Bàn cũng đã già, cũng không thể để việc gì cũng sai hắn , ngươi đưa nàng đến cửa cung rồi quay về."
"Ôn thượng thư còn nhiều việc bận rộn, dân nữ cũng không dám quấy rầy, bệ hạ tùy tiện nhờ người nào đó đưa ta ra ngoài là rồi."
"Ôn thượng thư không phải là người nhà của ngươi sao? Để hắn đi tiễn ngươi thì có gì không thoả đáng? Các ngươi đừng chậm trễ nữa, mau đi đi!"
Hoàng đế đã như , ta cũng không dám cự tuyệt nữa, nhắm mắt đi từng bước theo sau lưng Ôn Túc. Làm gì có chuyện hoàng hậu nương nương muốn gặp ta, thật ra tất cả đều là đang lừa ta sao? Người ta thánh tâm khó dò, xem ra những lời này quả thật là có đạo lý riêng!
Những bức tường trong hoàng thành sâu thẳm, trông đơn đến khó tả.
Hắn đi ở phía trước, bóng lưng thẳng tắp, làn gió thổi qua vạt áo đỏ tung bay, như một đoá hoa nở trông thật đơn.
Hắn thật sự rất hoàn hảo, có khí chất thanh cao của văn nhân không hề cổ hủ, lại có tài trị quốc đáng ngưỡng mộ, có cốt cách vô cùng cứng cỏi. Như chuyện tên ngự sử kia ngày ngày mắng chửi hắn ròng rã hai năm, hắn cũng có thể nhịn xuống mà không một lời.
Hắn tuấn tú như từ nhỏ, tiền đồ sau này lại càng không phải , ba mươi mốt tuổi đã đảm nhận chức quan lớn.
Hắn quá hoàn mỹ rồi đến mức ta cảm thấy mình không xứng với hắn.
"Ôn Túc." Đây là lần đầu tiên ta gọi tên hắn.
Hắn quay lại ta, ánh mắt thanh tịnh, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Có chuyện gì?"
"Người không hỏi tại sao khi ấy ta lại không đáp ứng hôn sự này sao? Là vì người quá tốt, khiến cho ta cảm thấy bản thân không xứng đáng chút nào. Nương tử của người nên là người tinh thông cầm kì thi hoạ, có thể tâm sự cùng người, là một nương có thể giúp người quản sự việc nhà, những điều này ta đều không ."
Những gì ta có thể không phải là những gì hắn cần.
"Ai xứng hay không xứng, tất cả là do ta định đoạt."
Hôm đó, sau khi trở về ta liền chuyển Ôn gia, ta từng suy nghĩ về việc trốn tránh giờ đã là vô nghĩa, dù sao hắn cũng đã rằng nương tử của hắn chỉ mình hắn mới có quyền quyết định, là do ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Người nhà Ôn gia giản dị, nhị tẩu thành thạo việc quản gia, những năm tháng trong ngục có lẽ đã phụ thân triệt để buông bỏ đi tâm tư trở lại con đường quan. Ngày ngày, ông ấy đều luyện chữ, vẽ tranh, hay đi đâu đó đánh cờ.
Những lúc không có việc gì ta cũng đi theo ông ấy luyện chữ.
Tạm thời khoan đến chữ viết ra xấu đẹp như nào, ta luyện chữ ngày càng nhiều cũng nhận biết thêm nhiều mặt chữ, ngay cả phụ thân cũng thấy vui mừng.
Duy chỉ có việc Bảo Châu ở nhà mẫu thân ta không muốn quay về sắc mặt Hoài vương càng ngày càng ảm đạm, ta bàn bạc với nhị tẩu, đặc biệt thu dọn một viện tử để Hoài Vương vào ở.
Rốt cuộc tâm Hoài Vương cũng khá lên, còn đem tới rất nhiều vải vóc và đủ loại đồ trang sức, kêu nhị tẩu trông coi rồi chia cho nữ quyến trong nhà.
Mặt khác, mấy vị ca ca trong nhà lại rất có thành kiến với chuyện này, có thì cứ có tiếp đi! Ai quan tâm đến bọn họ! Dù sao phụ thân và mẫu thân đều rất vui vẻ.
Mẫu thân ta bị mắt kém, đã lâu không thể thêu thùa may vá, ta và Bảo Châu thường chuyện phiếm với bà.
Có ai mở tiệc muốn mời bà ấy đều dẫn hai chúng ta theo, nhị tẩu có lúc rảnh rỗi cũng sẽ đi cùng.
Thế là Ôn thượng thư và Hoài Vương đều đích thân đưa chúng ta đi đi về về. Mỗi lần ra ngoài ta đều cảm thấy những nữ quyến nhà khác chúng ta đều nơm nớp lo sợ như đang bước trên băng mỏng, không nguyện chuyện với ta.
Tuy nhiên, các nàng rất thích nhị tẩu, bọn họ nghe ngóng chuyện liên quan về Ôn Túc, hỏi sở thích của Ôn Túc. Các nàng cũng đối xử với mẫu thân ta rất ân cần chu đáo nên ta và Bảo Châu chỉ ngồi một bên lắng nghe.
Bảo Châu bây giờ cũng có chút khí chất của vương phi, điều đáng sợ là nàng ấy lại học những thứ này từ ta.
Chuyện hôn sự của đại ca ta không ai có thể chủ , sao các ngươi không đến hỏi không hỏi bệ hạ luôn đi?
Mặt nàng ấy trầm xuống, còn ai dám hỏi nhiều nữa?
Ta đi mấy lần đã cảm thấy không còn hứng thú, nếu ta không đi thì mẫu thân và Bảo Châu cũng sẽ không đi nữa, nhị tẩu của ta thỉnh thoảng cũng đi đến một hai lần đều là đến để gặp mặt xã giao, cũng không còn cách nào khác.
Trời trở lạnh, Bảo Châu cũng đã ở đây hơn bảy tháng nên mẫu thân và phụ thân đành lấy lý do sâp đến tết nguyên đán để đuổi nàng ấy đi.
Không biết vương gia đã dỗ dành nàng ấy như thế nào, cách bốn năm ngày nàng ấy mới qua đây một lần. Nàng ấy không đến thì ta lại càng nhàn rỗi hơn, tối nào ta cũng thắp đèn, không luyện chữ thì cũng ngồi may vá.
Lớn như rồi đây mới là lần đầu tiên ta rảnh rỗi như .
Ngày hôm đó trời nổi một trận gió tuyết cực lớn, Ôn Túc không trở về ăn tối, chỉ phái người về bữa tối nay có tiệc mời.
Cả nhà ăn cơm tối sớm hơn mọi ngày, phụ thân và mẫu thân cũng đi ngủ sớm, ta bảo nha đầu vẫn thường hầu hạ lui xuống, để nàng đi nghỉ ngơi.
Kỳ thật ta cũng không cần ai hầu hạ cả, mẫu thân không đồng ý, nên gọi hai tiểu nha đầu mười ba tuổi tới phụ trách việc chải tóc, rót nước bưng trà cho ta mỗi ngày.
Ngoài trời gió bấc thổi tuyết bay vù vù, tiếng gió nghe có chút rợn người, trong nhà đốt địa long lại có cảm giác nóng, nên ta xõa tóc ra chỉ mặc mỗi áo trong, ngồi xếp bằng trên giường đọc bản tạp thư phụ thân vừa mới cho ta.
Trong sách ghi chép đầy những câu chuyện huyền bí và truyền thuyết dân gian kỳ lạ vô cùng hấp dẫn, trước khi ta kịp nhận ra thì trời đã khuya rồi.
Có tiếng gõ cửa, ta choàng thêm áo rồi đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là gã sai vặt thường hầu hạ Ôn Túc, tên là Tống Mặc.
"Lang quân hôm nay uống nhiều quá, vừa trở về đã muốn đi tắm rửa. Bình thường ngài ấy không muốn ai hầu hạ, ngài ấy đã vào phòng tắm hơn nửa canh giờ rồi, ta có gọi thế nào cũng không thấy ngài ấy trả lời. Cuối cùng ngài ấy cũng đáp lại ta, rằng đầu đang choáng váng, tạm thời không ra nên ta đành phải đến tìm người giúp ngài ấy."
Chuyện này là thế nào? Hắn không cho người khác vào mà lại nhờ ta giúp, không nghĩ tới ta đây cũng là hoàng hoa khuê nữ hay sao? Người khác mà biết sẽ nghĩ ta như thế nào đây?
Nhìn ánh mắt của Tống Mặc xem, dù ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch .
"Ngươi đi hỏi nhị ca cùng tam ca của hắn xem bọn họ có giúp không?"
"Nhưng lang quân chỉ muốn ngài đến."
Ta nhớ đến những vết thương trải khắp trên cơ thể hắn, thôi ! Dù sao cũng không phải là ta chưa từng thấy, từ lâu đã không còn chút thanh danh nào rồi, trải qua chuyện trong cung còn ai dám cưới ta? Ai thấy ta cũng đều đi đường vòng.
Ta mặc thêm áo bông rồi đi theo Tống Mặc đến nội viện của hắn.
Đây là lần đầu tiên ta tới đây, cũng không khác biệt với những nơi khác lắm.
Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, tuyết đã rơi ngập đến mắt cá chân.
Ta đi tới gõ cửa phòng tắm, gọi tên hắn, rất lâu sau mới nghe thấy tiếng hắn gọi ta vào. Nhưng ta lại để ý đến giọng trầm khàn đến khó tin của hắn, dường như có gì đó không thích hợp thì phải?
Ta mở cửa đi vào, trong nhà tắm xây một cái hồ rộng tám thước, dài mười thước, bên cạnh kê một chiếc ghế dài, trên ghế để khăn vải và bồ kết. Hắn tựa lưng vào thành hồ, tóc vẫn còn buộc cao, quần áo lộn xộn chất đống trên mặt đất cạnh bên cạnh hồ.
Nước trong hồ không nóng một chút nào, hắn nhắm mắt lại, sắc mặt đỏ bừng, đôi môi mỏng khẽ mở, đang thở hổn hển từng chút một.
"Đây là thế nào?"
Ta bước tới hắn, trong phòng tuy cũng đốt địa long nước lại là nước lạnh, hắn để ngực trần, trên người vẫn mặc quần áo.
"Bảo Nhân…"
Hắn mở mắt ra, khóe mắt ửng hồng, trong mắt tràn ngập hơi nước.
Mặc dù những vết thương cũ trên cơ thể hắn đã lành lại để lại những vết sẹo nông sâu không giống nhau.
"Người bị hạ thuốc sao?"Ta cắn môi hắn.
Nhìn hắn như , thì còn có thể là thế nào nữa? Đang êm đẹp sao lại có ai muốn hắn thế này? Sao hắn có thể chịu đựng đến bây giờ ?
"Bảo Nhân..." Hắn lại thì thào gọi ta.
Nhìn dáng vẻ này của hắn sợ là đã đánh mất ý thức rồi, xuân dược là thứ vô cùng độc, nếu không giải thuốc kịp thời sợ rằng hắn sẽ chết bất đắc kỳ tử, hoặc có lẽ là do trong lòng ta sinh ra tâm tư riêng, lại không muốn đi tìm ai giải dược cho hắn.
Ta nới lỏng áo choàng, ngồi bên cạnh hồ vào đôi mắt mờ mịt mê ly của hắn, người hạ thuốc hắn ra tay quá độc ác rồi!
Biết rõ hắn quan tâm đến điều gì nhất vẫn muốn hủy hoại hắn, nếu hôm nay hắn thật sự mất bình tĩnh ở bên ngoài thì dựa vào tính cách của hắn sợ là hắn sẽ chết thật mất.
"Là ta, ta là Bảo Nhân."
Ta nâng khuôn mặt của hắn, cúi đầu hôn lên đôi môi hắn, cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt đến nỗi ta cảm thấy ngực mình đau nhói, ta đau lòng vì hắn như bên ngoài vẫn còn người muốn hắn
Hắn mở to mắt ta, ta áp môi mình lên môi hắn, vụng về hôn lên.
"Bảo Nhân..."
Hắn gọi tên của ta, thở hổn hển.
Ta hôn lên khóe mắt hắn, chóp mũi, nốt ruồi ở khóe môi, yết hầu trên cổ và cả những vết sẹo đan xen trên ngực hắn, hắn mình bẩn thỉu không hề bẩn chút nào, chỉ là hắn không biết thôi.
Ta như chết đi sống lại, cảm nhận niềm vui của hắn, nghe hắn luôn miệng gọi đi gọi lại tên ta.
Có lẽ ta thực sự kiệt sức mất rồi, cũng có thể là do ta không mở mắt nổi nữa, tóm lại là ta đã ngủ rất lâu.
Ta biết hắn đã tắm rửa cho ta, giúp ta mặc quần áo rồi ôm ta trở lại chiếc giường ấm áp, sau đó ta thực sự ngủ thiếp đi.
Lúc mẫu thân tới, ta còn đang trạng thái đầu tóc bù xù, ngủ lăn trên giường của hắn.
Khi mẫu thân đánh thức ta dậy, ta vẫn còn có chút mơ màng.
Hắn đang quỳ trên mặt đất, thật tuấn tú phong trần, trên mặt tràn ngập vẻ dịu dàng.
Ta bị doạ sợ, vội vàng quỳ xuống trên giường, ta cảm thấy chỗ nào đó chợt nhói lên, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Ta đã "ngủ" với nhi tử của bà ấy rồi, sao còn có mặt mũi bà ấy đây?
"Mẫu thân, chuyện xảy ra tối qua đều là lỗi của con. Con nhân lúc hắn say rượu lại cùng hắn chuyện kia. Mẫu thân ơi, người hãy đánh con đi! Đều là do con có ý đồ xấu với hắn, trong lúc nhất thời đã để cho ma xui quỷ khiến."
Trong phòng chỉ có ba người chúng ta, mẫu thân mãi không một lời nào, ta cúi đầu, lén lút Ôn Túc, hắn quỳ xuống vô cùng ngay thẳng, ta chưa từng thấy qua hắn như thế bao giờ.
Bạn thấy sao?