Ta suy nghĩ một lát rồi kinh ngạc, hắn nghĩ như sao? Sao hắn lại nghĩ chứ?”
“Chỗ nào bẩn?”
“Chỗ này sao? Hay là ở đây?” Có lẽ vì trời càng lúc càng tối khiến ta càng có dũng khí loạn, ta hôn lên mắt hắn, xuống chóp mũi, cuối cùng dám môi ta lên môi hắn.
Hắn mở mắt to, cả người cứng đờ như bị sét đánh, ta quay người bỏ chạy thậm chí còn không cầm áo choàng.
Ta ước gì có thể tát mình vài cái, sao lúc đó ta lại như chứ? Gan to bằng trời rồi, không xem thử hắn là ai, hắn không đơn giản là cải trắng mà là cây cải trắng mọc trên núi cao, trước giờ gì có ai thấy heo leo núi ăn cải trắng bao giờ? Không phải là tìm cái chết sao?
Mấy ngày tiếp theo ta ở với Bảo Châu, cùng ăn cùng ngủ, gặp hắn vài lần ta không dám ngẩng đầu hắn.
Lúc hắn đi thượng triều ta đi theo Bảo Châu đến phủ Hoài Vương ở mười ngày.
Ta đã hạ quyết tâm rồi, nếu hắn không nhắc đến thì sẽ coi chưa có chuyện gì xảy ra, nếu như hắn nhắc lại thì ta sẽ giả ngốc, nghiến răng cũng không chịu nhận, hắn có thể gì ta?
Ngày thứ mười một, Tống Đại Ban đến Vương phủ tìm ta rằng Hoàng Hậu nương nương muốn gặp ta, ngẫm lại ta từng là một nương quê mùa, rồi cung nữ, cuối cùng là đầu bếp, việc to gan nhất chính là hôn Ôn Túc, bây giờ lại còn đi gặp Hoàng Hậu nương nương, sao lại đáng sợ chứ?
Ta muốn Bảo Châu đi theo cùng Tống Đại Ban không cho, ta muốn thay y phục hắn lại không cần, mọi cách tìm kiếm sự giúp đỡ của ta đều bị từ chối.
Đi theo sau Tống Đại Ban cả đoạn đường ta nghĩ rằng chân của mình sắp bị mỏi đến rớt ra.
“Đã hai năm không gặp nha đầu Bảo Nhân vẫn như .”
“A Công ngược lại càng khỏe mạnh hơn trước.”
“Sao thế? Thành hôn với Cẩu Đản rồi sao?”
“Rõ ràng A Công biết chuyện Cẩu Đản là ta bừa, chẳng qua để che dấu cho Ôn Túc thôi.”
“Mấy năm nay Biện Kinh đồn nhau có một người là Trần nương tử sống ở Đường Hoa ngày nào cũng mắng chửi người khác, nghe người ở Đường Hoa đều đến đó xem. Lão nô nhớ không lầm Bảo Nhân cũng từng sống ở Đường Hoa, cũng họ Trần phải không?”
“A công, người đã lớn tuổi rồi đừng nên nghe người khác nhiều chuyện nhảm, không phải đâu.”
“Thánh Thượng nghe chuyện này đã phải người thanh trừ Nhị công tử, trí nhớ Nhị công tử rất tốt kể lại rõ ràng chuyện ngày hôm ấy. Hôm đó Thái Hậu cũng ở đó nghe hắn kể, bà ấy kể lại cho Hoàng Hậu nghe, Hoàng Hậu kể lại cho các cung nữ khác trong hậu cung nghe, bây giờ ai trong hậu phạm tội Hoàng hậu nương nương sẽ gọi ngươi vào. Hậu cung bình yên mấy ngày qua cũng là nhờ ngươi.”
“A công người đừng ta sợ, ta sống ở Biện Kinh rất ổn sao có thể vào các vị nương nương chứ? Người dẫn ta đến hậu cung nhỡ đâu các nàng đánh chết ta thì sao?”
“Ngươi sợ cái gì? Người chống lưng cho ngươi là Ôn thượng thư, chống lưng cho Ôn thượng thư chính là Hoàng Thượng, thì cũng giống như Hoàng Thượng đang chống lưng cho ngươi .”
“A công, người nghe dễ dàng quá.”
“Nhưng mà trước khi gặp Hoàng Hậu nương nương, ngươi phải đến diện kiến Hoàng Thượng, dù sao hắn muốn gặp ngươi từ lâu rồi.”
“A công, người có thể đừng những lời như không?”
Hoàng Thượng đúng là đã ở Ngự Thư Phòng chờ ta! Ta run rẩy quỳ trên mặt đất, thật lâu sau cũng không có ai kêu ta đứng dậy.
“Đứng lên đi!” Giọng có chút ôn hòa vang lên.
Ta đứng lên vẫn không dám ngẩng đầu, quy củ trong cung không ai dạy tất nhiên ta không biết thánh nhân không thể mạo phạm.
“Ngươi không muốn ngẩng đầu lên để trẫm sao?”
Lời Thánh nhân đều là thánh chỉ, Thánh nhân kêu ta ngẩng đầu ta nào dám trái lời.
Ta từ từ ngẩng đầu lên, thánh nhân có vẻ ngoài rất bình thường trên người hắn có một loại khí chất chỉ cần liếc mắt một cái là có thể người run sợ. Diện mạo tầm thường, khí chất lại cực kỳ xuất chúng.
“Ta nghe Như Sơ và Đại Bạn từ lúc ngươi sinh ra da rất trắng, thậm chí còn trắng hơn Như Sơ, sao mặt lại đen như ? Chẳng lẽ là lấy lọ nồi bôi lên mặt lừa gạt trẫm?”
“Bệ hạ nghĩ nhiều rồi, thảo dân mới từ Đông Hải trở về, đen cũng là do gió biển, dưỡng da một thời gian sẽ trắng trở lại.” Ai lại bôi lọ nồi đen lên mặt đều như chứ? Hơn nữa chỉ là hơi đen một chút thôi mà?
“Cẩu Đản đâu?”
“Bệ hạ thứ tội.” Ta còn có thể gì đây? Chuyện của Cẩu Đản là biết giả, rõ ràng hắn biết rõ mà cố giả ngu.
“Hôm nay gọi ngươi vào đây là vì có chuyện với ngươi, Như Sơ năm nay đã 30 tuổi, cùng tuổi với trẫm, trưởng tử của trẫm đã mười ba tuổi mà hắn vẫn còn đơn một mình, hắn thanh tâm quả dục như là không nghĩ đến chuyện cưới vợ. Nghe bây giờ ngươi là đại nãi nãi của Ôn gia, cả Ôn gia đều nghe lời ngươi, trẫm muốn ban hôn cho hắn, ngươi đi dò hỏi xem hắn thích ai, mặc dù là nam nhân trẫm cũng chấp nhận, chỉ cần hắn thích là . Quá khứ của hắn chỉ có ngươi biết , Ngự Sử Đài có một người luôn muốn chuyện với hắn, thượng triều không có việc gì liền đến chuyện với hắn, trẫm đã ngăn cản hắn ta vẫn tìm chuyện với hắn, trẫm không thể không cho hắn mở miệng chuyện. Trẫm biết ngươi ở Biện Kinh mắng chửi người, những lời mắng đó đều viết vào trong sách rồi. Hôm nay trẫm cho ngươi một cơ hội, ngươi sao chuyện ban hôn đó với Như Sơ thì , tính hắn thật kì lạ quá! Đi thôi!”
Thánh nhân xoay người bước đi, ta đi theo sau không biết thánh nhân muốn dẫn ta đi đến đâu.
“Đi mời các vị đại nhân đến chỗ đất trống trước cửa đại điện Trường Ninh, rồi đi thình các cung nương đến, không phải các nàng cho rằng trẫm hù dọa người sao? Hôm nay kêu các nàng đến xem một chút, xem trẫm có hù dọa các nàng hay không, có người chỉ có thể dùng miệng cũng có thể người khác xấu hổ, tức giận muốn chết.”
Ta muốn rằng xấu hổ và tức giận là cảm trên mặt người, nếu người đó không biết xấu hổ thì cũng không ai gì hắn. Với lại ta không phải khỉ trên núi mà các người vây xem? Sao Ôn Túc không mà lại bảo ta đi ?
Bạn thấy sao?