Nữ Hầu Lắc Mình [...] – Chương 14

Nàng chỉ thấy một bé mũm mĩm linh hoạt xuyên qua giữa hai người huynh trưởng, leo lên giường đẩy ngã nàng xuống.

“A tỷ, tỷ là đồ lừa đảo. Tỷ bảo là sau khi kết hôn sẽ dẫn muội đến Biện Kinh. Tỷ gả đến tận đâu rồi mà sao tận hơn hai năm mới tới thế?”

Bé mũm mĩm này là bé nàng một tay nuôi lớn, nếu nhớ ai thì chắc chắn sẽ là nàng ấy. Không ngờ là nàng ấy sắp lên chức mẫu thân rồi mà vẫn như ngày trước, nàng phải sao mới ổn đây? Nàng muốn ôm nàng ấy khóc khi thấy bộ dáng ấy thì không rơi nổi giọt nước mắt nào.

Nàng ấy chăm sóc thế nào mà da dẻ mềm mại thế cơ chứ? Ngoài bụng ra thì Bảo Châu trông không khác trước, giờ đã gả cho người ta rồi mà vẫn tết mộc bím tóc to giống hệt nàng.

Nàng khóc hức hức như đang nũng, trông cực kỳ đáng .

“Do a tỷ sai, tỷ không nên tới muộn , nếu có lần sau tỷ nhất định sẽ đưa muội đi cùng…”

Chàng trai tuấn tú mặc y phục đen ở cạnh giường nghe thế xụ mặt. Nàng biết hắn ta là ai nên đương nhiên không dám tiếp. Chuyện bắt cóc vương phi này thôi quên đi, đầu nàng tuy không đáng giá vẫn rất quan trọng.

“A tỷ, tỷ mà gạt muội tiếp thì sẽ là cún con.”

A tỷ của muội là heo chứ không phải cún! Ai bảo bệnh của nàng ấy đã khỏi rồi cơ chứ? Nàng ấy đã hai mươi tuổi rồi mà sao câu nào là muốn mạng người câu đó thế? Bé con nàng nuôi từ khi nào mà trở nên không hiểu chuyện vầy rồi?

Mãi mới dỗ bảo Châu, nàng vương gia định hành lễ Bảo Ngọc lên ôm cánh tay nàng chặt cứng, hai mắt như hai chiếc đèn lồng chằm chằm nàng không cách nào xuống đất .

“Người trong nhà không rắc rối nhiều tục lễ đâu, trưởng tỷ chỉ cần ngồi là rồi.”

Vương gia mở miệng giải vây cho nàng. Trưởng tỷ? Nàng sao dám nhận chứ? Hắn ta bằng tuổi nhị huynh.

“Kim Hoa, lấy ghế cho vương gia, để cạnh chỗ các huynh trưởng.” Xem ra ở nhà họ Ôn các nàng, vương gia cao quý đến đâu cũng không lên giường!

Nàng thấy những người khác cũng không hành lễ, vương gia còn rất khách khí chào hỏi từng người một. Nàng sờ nhẹ Bảo Châu, dạy phu quân rất tốt.

Mọi người đang quây quần chuyện phiếm thì hắn mới thong thả tới muộn.

Vương gia mà hắn cũng không quan tâm, bộ dáng người khác muốn đạp cho một cái. Hắn ngồi cũng giỏi đấy, ngồi luôn lên giường.

“Trưởng huynh còn chưa đi xuống à? Giường của a đa và a nương chỉ có muội và a tỷ lên thôi.” Bảo Châu hếch cằm có sách, mách có chứng.

Nàng cắn răng nén , nàng ấy mới cho phu quân mình bối rối xong, người ta mà xem, nhanh như đã đòi mặt mũi rồi.

Hắn da mặt dày, bình tĩnh đứng dậy, đôi mắt đào hoa liếc nàng và Bảo Châu một cái. Nàng cũng hếch cằm hắn, không phải huynh giỏi lắm à? Cuối cùng cũng có chuyện mà huynh không .

Mắt hắn hơi loé sáng, sau đó chợt .

Hắn rộ lên đẹp đến mức khiến người khác mê mẩn.

“Suýt thì ta đã quên, nhà ta khác nhà khác, con chức cao nhất.” Hắn chậm rì rì , sau đó hỏi nhị tẩu khi nào ăn cơm.

Màn đêm rất nhanh đã buông xuống, mà đã đến giờ ăn cơm.

Mọi người ngồi quanh bàn ăn. Nhà họ Ôn không có quy củ lúc ăn và lúc ngủ không chuyện, hoặc trước đây có đã trải qua nhiều thay đổi, mấy quy tắc cứng nhắc đã không còn quá quan trọng!

Món ăn rất phong phú, có món nàng từng ăn rồi, có món thì chưa.

A đa rất vui bèn uống mấy chén. Nhi tử và con rể không thể không uống cùng. A đa, a nương ngồi ở ghế chính, nàng ngồi cạnh a nương, Bảo Ngọc ngồi cạnh nàng, kế bên là nhị tẩu. Mặc dù là bàn tròn cũng không có quy tắc về việc ngồi, ai bảo ở trong nhà nàng và Bảo Châu là nương đáng giá nhất chứ.

Các nàng tụ lại trò chuyện, nàng lại kể việc nàng đi đâu gì thêm lần nữa.

“Muội cũng muốn đi ngắm biển, đợi muội sinh xong a tỷ đưa muội đi nha?” Bảo Châu không sợ chết hỏi.

Nàng liếc vương gia, không biết là do nàng chột dạ hay không mà cảm thấy hắn ta càng lúc càng xụ mặt.

Nàng không dám nhiều lời bèn gắp đồ ăn cho nàng ấy.

“A tỷ, muội muốn ăn hoành thánh tỷ .” Nàng ấy nũng.

“Bây giờ hả? Tỷ đi cho muội, muốn ăn nhân gì? Vẫn là thịt à? Thêm hành không…”

“Vương gia, ta bảo này, hay ngài mang vương phi nhà ngài về đi? Bà nhà ta vừa vào cửa đã sai sử người khác rồi, về nhà rồi muốn ăn gì thì tự đi.”

Ôn Túc nghiêm khắc , ta vương gia có vẻ rất vui, chỉ có Bảo Châu là ngân ngấn nước mắt, hết Ôn Túc rồi lại quay sang nàng tỏ vẻ đáng thương.

“Muội không ăn nữa, a tỷ bảo huynh trưởng đừng đuổi muội mà.” Nàng ấy như kiểu ở vương phủ bị ngược đãi .

“Đừng khóc mà, đợi ăn xong cơm chiều, tiêu cơm xong tỷ sẽ đồ ăn khuya cho muội nha? Giờ muội đang mang thai, không thể tí là khóc , chờ muội sinh xong nếu đứa bé tý là khóc, muội xem muội có kiên nhẫn dỗ đứa bé không? Nếu muội ấm ức mà khóc như hắn thì vương gia sẽ dỗ muội hay dỗ đứa bé? Muội mà nhiều thì con sinh ra cũng hay , lúc muội khóc thì đứa bé cũng có thể cùng vương gia dỗ muội.”

Nàng ấy nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó lau nước mắt vui vẻ ăn tiếp.

‘Nếu để ai có thể dỗ con bé thì chỉ có a tỷ.” A nương vuốt đầu Bảo Ngọc.

“A nương, đó là do a tỷ có đạo lý! Lúc con còn bé a tỷ dỗ con ngủ, khi ấy con mới xa hai người, ngày nào cũng sợ hãi khóc lóc. A tỷ nếu cơ muốn khóc thì nhớ lại bộ dáng hai người bình thường tươi , sau đó con cũng sẽ theo. Con theo lời a tỷ , đúng là không còn sợ nữa, cũng thích . Con hỏi a tỷ vì sao lại như , tỷ ấy vì người mà con nhớ đều rất thương con, hai người với con cũng là đang hy vọng con sẽ vui vẻ, mà do con cũng thương học nên cũng theo.”

Chuyện nay đã từ rất lâu rồi, nàng đã quên mất. Lúc đó nàng vẫn chưa thuyền nương, vì có chút sức lực nên ở bến tàu dọn hàng hoá, buổi tối chủ cho ngủ lại bến tàu.

Bảo Châu còn nhỏ, sợ tối, lúc đó khóc rất nhiều. Nàng bèn dùng những lời này dỗ nàng ấy, không ngờ tới giờ nàng ấy vẫn còn nhớ rõ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...