Tiểu hầu cận ta, chân thành : “Người không cần phải tốt, người mãi là công chúa của thần.”
Ta choáng váng, cũng từng có người ra câu tương tự với ta và đó là người ta ghét nhất.
Cảnh Quy Nguyên ta và hắn cùng một loại người, ta có nhiều thủ đoạn độc ác, tâm cơ tàn nhẫn, hắn vĩnh viễn không phán xét ta.
Sau khi hắn chết, ta phát hiện ta thiếu mất một cánh tay đắc lực, mất đi một sự uy hiếp, cũng mất đi một người hiểu ta.
Đôi khi cũng thật khó phân biệt hay thù. Nếu giữa hai chúng ta không có những tranh đấu Hoàng quyền trói buộc, ta cũng tò mò, chúng ta có thể trở thành hữu hay không?
Tạ Án đứng dưới gốc đào, như đốm lửa đỏ dưới tàn cây. Hắn không tiến đến gần, chỉ đứng lẳng lặng ta ôm người hầu cận.
Ta ngước lên ánh mắt sâu thẳm như giếng nước kia, khóe miệng cong lên.
Cảnh Quy Nguyên, ta muốn xem ngươi có thể giả dạng bao lâu? Trò hay còn ở phía sau.
“Hắn gọi ta: “Cơm nguội rồi.”
Ta: “Đến đây!”
11.
Cuộc đi săn mùa thu sắp bắt đầu rồi, dự kiến sẽ diễn ra ở bãi săn cách Kinh thành một trăm dặm.
Ta cũng giải bỏ “cấm túc”, ta đến bãi săn trước, ở một tiểu trấn gần bãi săn.
Các vị công tử, tiểu thư quyền quý cũng lần lượt đến tiểu trấn, đường phố bỗng nhộn nhịp vô cùng.
Ta ngồi trên xe ngựa, quan sát người đi đường bỗng nảy ra một kế.
Ta ló đầu ra, hỏi người hầu cận: “Tình cảm của Thẩm công tử và vị hôn thê như thế nào?”
Hắn đáp: “Tình cảm rất tốt, hôm qua thần còn thấy Thẩm công tử và Đàm tiểu thư nắm tay nhau đi dạo chợ đêm.”
Ở trước mặt Tạ Án, ta vẫn phải diễn, duy trì hình tượng công chúa ngang ngược, ta nhảy dựng lên.
“Chợ đêm nào, trời tối như mà vẫn còn buôn bán chắc chắn là không có ý gì tốt, ta phải qua đó xem thử.”
Ta vén váy lên chuẩn bị nhảy xuống xe ngựa, Tạ Án đang nhắm mắt dưỡng thần lập tức kéo ta lại, ta lảo đảo một cái lại ngồi trên đùi hắn.
Hắn mở mắt ra, vẻ nghiêm trọng: “Công chúa muốn lịch sử lặp lại sao?”
Từ khi ta lên nắm quyền, để phát triển kinh tế, ta cho phép mở chợ đêm, chính sách này đúng là có tác dụng.
Ta vội vàng xua tay: “Không có, tại ta tay nhanh hơn não thôi.”
Hắn nắm lấy cánh tay ta, hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy công chúa rất ít khi tìm hiểu hình của đất nước, hôm nay vẫn còn sớm, hay là đọc thêm vài trang sách rồi hãy tính đến chuyện đi chơi!”
Chỉ một câu , ta liền bị Tạ Án mang về nhà đọc sách sử.
Hắn thật sự tức giận chỉ vì một câu không suy nghĩ của ta sao?
Ta tới gần hắn, cảm nhận hơi thở đè nén của hắn, một cảm giác chiến thắng khó thành lời.
Tạ Án cầu ta đọc hết sách sử Đại Hạ sau đó viết mười mấy chương cảm nghĩ xong mới ăn cơm tối. Ta ngoan ngoãn cầm lấy sách sử mà đọc, đến nổi con kiến đi ngang qua cũng phải khen một câu công chúa thật chăm chỉ.
Cũng không khó ta, ta vốn thông minh, một lần là nhớ kỹ.
Nhớ trước đây vì mạng sống của mình, ta đã học thuộc lòng tất cả sách sử của các triều đại.
Tạ Án hỏi ta: “Làm vua phải như thế nào?”
“Làm vua phải cứu độ chúng sinh, bình định thiên hạ, hành cẩn trọng và phải có tầm xa, vì nước vì dân. Làm vua phải rộng lượng, thưởng phân minh, còn có ….thà chết không hàng.”
Câu cuối cùng là ta tự thêm vào, ta giương mắt hắn, hắn cũng ta thật lâu không chuyện.
Sách của ta là do Cảnh Quy Nguyên dạy, chữ của ta cũng là do Cảnh quy Nguyên dạy, ngay của cách cai trị đất nước, đối phó với kẻ thù cũng là do Cảnh Quy Nguyên dạy.
Nhiều lúc Cảnh Quy Nguyên hỏi ta về lý tưởng của mình, ta muốn lên nắm quyền, bình định Man di, thu phục Bắc Cương, trấn hưng thuỷ lợi, đối phó thiên tai, giảm thuế, muốn Đại Hạ trở mình thành cường quốc ở Trung Nguyên. Chỉ cần ta còn sống một ngày, tuyệt đối không chia đất, không cắt thành trì, không khuất phục, không đầu hàng.
Bạn thấy sao?