18
Khi bước ra khỏi nhà hàng, trời đã tối.
Buổi tối là đêm giao thừa, không khí bên ngoài tràn ngập sự hân hoan.
Khắp nơi treo đèn kết hoa, rất nhiều người tụ tập bên bờ sông bắn pháo hoa, chào đón năm mới.
Phó Yến Lễ không về nhà, gọi điện cho tôi, tài liệu cho buổi roadshow của công ty gặp vấn đề, cần chỉnh sửa suốt đêm, dặn tôi ngủ sớm.
Nhưng trong bữa ăn, Dương Lôi với tôi rằng đã hai ngày nay không thấy xuất hiện ở công ty.
Sau khi cúp máy, tôi thấy bài đăng mới của Diệp Nhược trên mạng xã hội:
“Tôi muốn ngắm tuyết phương Bắc, Phó tiên sinh lập tức đưa tôi bay đến Cáp Nhĩ Tân để đón giao thừa. Một củ khoai nhỏ miền Nam cuối cùng cũng chiêm ngưỡng thế giới băng tuyết.”
Kèm theo là video ta Phó Yến Lễ bế trong tay.
Cả hai mặc đồ đôi, hôn nhau say đắm giữa trời băng tuyết, phía sau là pháo hoa lộng lẫy, cảnh tượng lãng mạn như mơ.
Là một người miền Nam ít khi thấy tuyết, việc ngắm tuyết phương Bắc luôn là giấc mơ của tôi.
Anh từng , đợi công ty lên sàn, sẽ dẫn tôi đi tàu tuyết phương Bắc, đến Cáp Nhĩ Tân ngắm thế giới băng điêu khắc, đến Tuyết Hương thưởng tuyết.
Anh đã thực hiện, chỉ là người đồng hành không còn là tôi.
Video của họ tại Thế Giới Băng Tuyết bỗng trở nên nổi tiếng, các tài khoản quảng bá thi nhau chia sẻ, thậm chí còn trang chính thức về du lịch đăng lại và khen ngợi:
“Yêu ấy, hãy đưa ấy đến Thế Giới Băng Tuyết, tặng ấy một giấc mơ về lâu đài.”
Hàng loạt bình luận tán dương:
“Trời ơi, lãng mạn quá, ngọt ngào quá, tôi cũng muốn một củ khoai nhỏ thế này.”
“Tôi biết này, trai ấy cưng chiều ấy hết mực.”
“Hứa với tôi, hãy mãi mãi hạnh phúc như thế nhé.”
Hôm nay tôi cảm thấy tinh thần tốt lạ thường.
Về đến nhà, tôi lấy toàn bộ tin nhắn mà Diệp Nhược gửi tôi trong thời gian qua, chụp màn hình theo thứ tự ngày tháng.
Tôi thêm thích cho từng bức ảnh, đăng hết lên mạng xã hội và đặt lịch phát vào ngày 3 tháng 1 năm 2025 lúc 10 giờ sáng.
Tài khoản này của tôi trước giờ vẫn đăng vài thông tin lặt vặt, không có nhiều người theo dõi.
Như cũng tốt, ít nhất trước ngày 3 tháng 1, Phó Yến Lễ sẽ không biết kế hoạch của tôi.
Làm xong mọi thứ, lúc đó là 11 giờ 58 phút tối, tôi lấy cuốn lịch, đánh dấu chéo ngày cuối cùng của tháng 12.
Tiếng chuông năm mới vang lên, pháo hoa rực sáng cả bầu trời. Một năm đã kết thúc.
19
Ngày 1 tháng 1 năm 2025, chỉ còn đếm ngược 2 ngày, tôi lật sang cuốn lịch mới.
Phó Yến Lễ về nhà lúc 3 giờ chiều, dáng vẻ vội vàng, đôi mắt mang vẻ mệt mỏi.
“Xin lỗi em, bà xã. Đêm qua giao thừa lại để em một mình, đúng là quá bận.”
Tôi không đáp, chỉ giả vờ hỏi như vô :
“Đêm qua bận đến mức không về sao?”
“Em không biết đâu, mấy người tài chính đúng là nhiều năng lượng. Đêm qua mệt đến chết đi .”
Nhà hàng tôi đặt là Phúc Xuân, gần trường đại học chúng tôi từng học.
“Luyến Luyến, thật ra hơi tò mò, sao em lại nghĩ đến Phúc Xuân? Chúng ta nhiều năm rồi không ăn ở đó.”
“Có lẽ lớn tuổi rồi, trở nên hoài niệm.”
Ngày tôi tốt nghiệp, chúng tôi chính thức xác nhận quan hệ đương.
Tối hôm đó, mời vài người thân thiết đến Phúc Xuân ăn mừng, chính thức đưa tôi vào vòng bè của .
Bắt đầu từ đâu, thì kết thúc ở đó.
Khi món ăn dọn lên chưa đầy hai phút, một tin nhắn hiện lên trên điện thoại tôi, là của Diệp Nhược:
“Báo cho chị một tin vui, tôi vừa phát hiện mình có thai.”
“Chị đoán xem, nếu tôi cho ấy biết, liệu ấy có ăn hết bữa cơm này với chị không?”
Trong đầu tôi như có tiếng “ong” vang lên, lồng ngực thắt lại, khiến tôi không thở nổi.
“Luyến Luyến, em sao ? Chỗ nào không khỏe à?”
Tôi đặt tay lên ngực, bình tĩnh lại một chút.
“Ăn cơm đi, ăn xong, em có chuyện muốn với .”
Anh mang theo vẻ nghi hoặc, không gì thêm.
Một lúc sau, điện thoại reo.
Anh màn hình rồi úp điện thoại xuống bàn.
“Không quan tâm ta, ăn tiếp đi.”
Đối phương rất kiên nhẫn, điện thoại cứ reo liên tục.
Cuối cùng, nhíu mày đầy vẻ khó chịu, bắt máy với giọng bực bội:
“Có việc gì? Nói.”
Khi đối phương , sắc mặt thay đổi đôi chút.
Anh đứng dậy, bước ra xa nghe điện thoại.
Khi quay lại, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Luyến Luyến, bên công ty xảy ra chút vấn đề, phải đi xử lý ngay.”
“Chuyện gì mà gấp , đến cả thời gian ăn cơm cũng không có?”
“Muộn sẽ không kịp. Sau này còn nhiều thời gian bên nhau, ngoan, đừng giận nữa.”
Anh tươi, bắt đầu dỗ dành tôi.
Tôi cầm điện thoại lên, bộ định gọi đi:
“Nếu , em gọi cho công ty, bảo họ tìm em. Hoặc xem, ai đang ép phải đến?”
Anh không trả lời, đứng dậy mặc áo khoác, quay người bước đi.
“Phó Yến Lễ.”
Nghe tôi gọi đầy đủ tên mình, dừng bước một chút.
“Nếu bây giờ bước ra khỏi đây, hy vọng sẽ không hối hận.”
“Bà xã, lát nữa sẽ giải thích với em.”
Anh không để tâm, bước nhanh ra khỏi nhà hàng.
Tôi ngẩn ngơ bóng lưng , những lời định ra cuối cùng bị nuốt lại.
Ban đầu tôi muốn lời chia tay nghiêm túc, nếu không muốn nghe, thì thôi .
20
Ngày 2 tháng 1 năm 2025, chỉ còn đếm ngược 1 ngày, tôi đánh dấu chéo ngày cuối cùng trên lịch.
Tôi gọi người dọn dẹp, bỏ hết những đồ dùng cá nhân không cần thiết, chỉ để lại vài bộ quần áo.
Những con hạc giấy tích lũy suốt 8 năm, tôi đốt sạch trong một ngọn lửa.
Buổi chiều, tôi nhận cuộc gọi từ người cha ruột của mình.
Vì tôi đã chuyển tro cốt của mẹ đi, ông tìm đến viện trưởng trại trẻ mồ côi, xin số điện thoại của tôi.
Ông ông đã đến Bính Hải, muốn hẹn gặp tôi một lần.
Chỉ vài ngày, ông đã già đi rất nhiều, tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy vẻ xót xa và thương.
Nhìn ông, tôi lại nhớ về trước năm tám tuổi, khi ông từng xem tôi như báu vật.
“Luyến Luyến, con lại gầy đi rồi. Ba đã liên hệ với bác sĩ ở Mỹ, chờ đám cưới xong, ba sẽ đưa con sang đó chữa trị.”
“Và… ba có thể tham dự đám cưới của con không?”
“Nếu con không muốn nhận ba, thì cũng . Ba chỉ muốn con mình mặc váy cưới lên xe hoa thôi.”
“Hoặc để ba đứng từ xa một chút cũng .”
“Ba mơ thấy ngày con lập gia đình.”
Giọng ông rất khẩn cầu, từng lời ra đều thật lòng.
“Con không cưới nữa.”
“Không phải con sắp cưới sao? Ba đã hỏi thăm rồi, công ty các con cũng sắp niêm yết. Con đừng lừa ba.”
“Rất không may, con giống mẹ. Con cũng tìm phải một người đàn ông ngoại , nên con không định cưới nữa.”
Sắc mặt ông cứng đờ.
“Con vừa gì? Anh ta ngoại ? Hai đứa không phải đã nhau nhiều năm rồi sao?”
“Thằng nhãi đó, dám bắt nạt con tôi!”
Tôi lạnh một tiếng:
“Ba và mẹ kết hôn mười năm không phải cũng ngoại đấy thôi?”
“Hai người giống hệt nhau, ba cũng chẳng cao thượng hơn ta đâu.”
Ông cúi đầu đầy hối lỗi: “Ba xin lỗi.”
“Nói cũng vô ích, ba tự chăm sóc bản thân đi.”
Tôi đứng dậy, ông nắm lấy tay tôi, không chịu buông:
“Con , ba lo lắm. Con hứa với ba, đi Mỹ với ba. Ba nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho con.”
“Nghe lời ba một lần không?”
Tôi tháo tóc giả ra, để lộ cái đầu trọc:
“Thấy chưa? Chưa hóa trị mà đã thế này rồi. Con không sống bao lâu nữa đâu, hãy để con ra đi yên bình.”
Ông tôi đầy kinh ngạc, ánh mắt tràn ngập đau khổ và hối hận, cơ thể ông khẽ run lên, không thốt nổi một lời.
Nước mắt ông lặng lẽ rơi xuống.
“Từ giờ tự lo cho mình đi. Con không thể chăm sóc ba khi về già .”
“Con có thể cho ba biết mộ của mẹ con ở đâu không?”
“Không thể. Đừng phiền bà ấy nữa. Đây là cầu cuối cùng của con dành cho ba.”
Bạn thấy sao?