Nụ Cười Của Quỷ [...] – Chương 5

Tôi đẩy mạnh ta ra,

vẫn nghe thấy ta lẩm bẩm với vẻ không quan tâm.

“Em không biết sao…”

“Em càng đẩy tôi ra, tôi càng muốn giữ lấy em.”

27

Lý Dạng là một kẻ đáng khinh.

Anh ta thích những thứ không nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Nhưng khi thứ đó vượt khỏi tầm tay, ta lại cố kéo nó về bằng mọi cách.

Đối phó với người như ta, có lẽ chỉ cần thuận theo, nghe lời ta, không lâu sau ta sẽ chán mà buông bỏ.

Nhưng tôi… không .

Cúi đầu trước người như ta còn khó hơn cả ch,et.

Nếu tôi có thể khuất phục, thì ngay từ những ngày cấp ba, tôi đã rồi.

Những ngày tháng trung học đó trở thành cơn ác mộng với tôi, không chỉ vì sự ép buộc và h,ành h,ạ của Lý Dạng cùng đồng bọn.

Mà còn vì…

Tôi nhắm mắt lại.

Những ký ức chôn sâu nhất trong lòng, đến mức tôi không muốn nhớ lại dù chỉ một chút.

Kể từ đó, Lý Dạng bắt đầu thường xuyên báo cáo hình của vị hôn phu tôi.

Rằng hắn ta lại hẹn hò với kia.

Rằng hắn ta đưa ấy đến nhà hàng mà trước đây chúng tôi thường lui tới.

Rằng hắn ta với ấy, mở cửa xe cho ấy, đối xử với ấy như với tôi trước đây…

Anh ta mong mỏi thấy trên gương mặt tôi bất kỳ biểu hiện nào của đau khổ, uất ức hay thất vọng.

Nhưng khi tôi thật sự với ta:

“Anh hãy buông tha cho vị hôn phu của tôi.”

“Cũng buông tha cho kia đi, không?”

Anh ta lại nổi giận.

Anh ta siết chặt cằm tôi, bật lạnh lẽo:

“Hắn ta đã không còn là vị hôn phu của em nữa, em biết không?”

“Hắn đã quên em rồi.”

“…”

“Lý Dạng, không thấy có vấn đề về thần kinh sao?”

“Rốt cuộc muốn gì?”

Câu hỏi đó đã tôi băn khoăn từ lâu.

Tôi chỉ hỏi một cách thực tế.

Nhưng tôi không biết, mình lại vô chạm đến điều gì khiến ta tức giận.

Anh ta đột ngột đẩy tôi một cái, khiến tôi ngã xuống giường.

Rồi th,ô b,ạo tháo cà vạt của mình, khàn giọng :

“Tôi muốn gì ư?”

“Để tôi cho em biết tôi muốn gì, ngay bây giờ.”

“…”

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Tôi thậm chí chưa kịp phản ứng, chiếc cúc áo thứ ba trên áo sơ mi của tôi đã sắp bị ta xé bung.

Tôi vùng vẫy theo phản xạ:

“Thả tôi ra! Thả tôi ra!! Lý Dạng!!”

Những gì ta định tiếp theo không cần cũng hiểu.

Tôi cố với lấy chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường, trong lúc giằng co,

ta đột nhiên dừng lại.

“Hừ.”

Tôi nghe thấy ta lạnh một tiếng, rồi đứng dậy, rời khỏi phòng, khóa cửa lại.

Tôi lau mặt, mới nhận ra rằng vừa rồi, trong lúc hoảng loạn và sợ hãi,

nước mắt đã chảy ra từ lúc nào.

Chỉ vì tôi khóc, ta đã dừng tay.

Lý Dạng.

Anh thực sự là một kẻ giả tạo đáng ch,et.

28

Kể từ đó, Lý Dạng không xuất hiện nữa.

Nhưng lại có một người khác đến tìm tôi.

Thật ra, tôi biết ta sẽ đến, chỉ không ngờ lại đến nhanh như .

Đó là vào lúc bốn giờ sáng.

Tôi bị ai đó kéo ra khỏi giường khi đang ngủ.

Kẻ đó bịt miệng tôi, khiến tôi không thể hét lên,

trong lúc giằng co, tôi mơ hồ nhận ra người kéo tôi là một gã đàn ông lực lưỡng.

Chiếc khăn bịt miệng tôi dường như có tẩm thuốc mê, tôi nhanh chóng mất ý thức.

Khi tỉnh lại, tôi bị một xô nước đá tạt thẳng vào người.

Trong tầm mờ mịt, thứ đầu tiên tôi thấy là một đôi giày da bóng loáng.

Còn ai khác có thể ngang nhiên xông vào nhà của Lý Dạng ngoài ta chứ.

Giọng chua ngoa của Lý Tử Tạ vang lên bên tai tôi:

“Cô biết không, lén lút qua mắt trai tôi để bắt đi, phiền phức thế nào không?”

“…”

Tôi ho khan, ngẩng đầu lên, chằm chằm ta.

“Đồ ng,u, đồ ăn .”

Câu ch,ửi vừa thoát ra khỏi miệng, tôi liền bị ta t,át một cái mạnh như trời giáng.

“Cô rống lên cái gì , đồ tiệ,n nh,ân.”

Cô ta chử,i bới tôi.

Nửa bên mặt tôi nóng bừng đau đớn, tôi vẫn ngẩng đầu thẳng vào mắt ta.

“Lý Tử Tạ, tin không? Sẽ có một ngày, phải hối hận.”

“Cô sẽ quỳ xuống, cầu xin tôi tha thứ cho những việc đã .”

Cô ta rõ ràng bị câu của tôi chọc :

“Hả?”

“Cô đang cái gì ? Hối hận? Với à?”

“Đời này không bao giờ có chuyện đó.”

Cô ta nắm lấy cằm tôi, thản nhiên dùng móng tay đính đầy kim cương cào qua má tôi.

“Nhưng mà, nếu đến hối hận, người hối hận trước chắc chắn là , Lâm Hinh.”

“Ai bảo quyến rũ trai tôi gì?”

Quyến rũ?

Tôi chưa từng bất cứ điều gì để “quyến rũ” Lý Dạng.

Nhưng lại nghe Lý Tử Tạ tiếp tục:

“Cô biết không, trước , trai tôi cũng từng bao nuôi một người phụ nữ giống đến bảy tám phần.”

“Bây giờ, ta đang dùng để quyến rũ vị hôn phu của .”

“Khi thấy ta, tôi đã biết, đối với tôi không giống với những người khác.”

“Hồi cấp ba, tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Hừ, Lâm Hinh, khiến tôi nhớ mãi suốt bảy tám năm trời.”

“Ch,et tiệt, có rồi, ta lại không dám đụng vào .”

“Tôi thật không hiểu nổi, trước mặt , trai tôi cũng có thể trở nên ‘thuần khiết’ như sao?”

“…”

Cô ta buông tay khỏi mặt tôi, đứng từ trên cao xuống,

nụ đầy khi,nh miệt:

“Nhưng mà, tôi không dám đụng vào , cũng tốt.”

“Cái cơ thể này, để mấy người của tôi ‘thưởng thức’ trước đi.”

Nói xong, từ ngoài cửa có mấy gã đàn ông lực lưỡng bước vào.

“Lâm Hinh, mãi mãi chỉ là một con ti,ện nhâ,n bị tôi g,iẫm dưới chân.”

“Hồi cấp ba, sợ chúng tôi đến thế nào, quên rồi sao?”

“Để tôi giúp nhớ lại nhé.”

Mấy gã đàn ông xông lên, giật lấy quần áo của tôi.

Lý Tử Tạ cầm điện thoại, đứng bên cạnh liên tục quay phim.

Tay chân tôi bị trói chặt, vùng vẫy thế nào cũng vô ích.

Tôi chỉ ngẩng đầu, thẳng vào mắt ta:

“Tôi chưa bao giờ sợ các người.”

“Gì cơ?”

Rõ ràng ta không hiểu ý tôi.

Tôi cố chấp lặp lại:

“Tôi không sợ các người vì những hành vi b,ạo l,ực đó.”

Mà là…

Chúng sắp xé toạc hết quần áo trên người tôi.

Đèn flash chói mắt.

Nhưng điều đó không thể tránh khỏi việc kéo tôi trở lại mùa hè năm ấy.

29

Thời trung học, tôi từng ở bên Lý Dạng.

Đúng , là một mối quan hệ nam nữ đương.

Anh ta ngụy trang thật hoàn hảo.

Dịu dàng, tốt bụng.

Anh ta giống như một cái kén lộng lẫy tự bọc lấy mình.

Chỉ là, sau này, ta tự tay xé toang lớp vỏ bọc đó trước mặt tôi.

Em ta bắt nạt cùng lớp, tôi đứng ra bảo vệ người đó.

Lý Tử Tạ bắt đầu ghi hận tôi.

Cô ta không ngừng xấu tôi trước mặt ta.

Khi đó, tôi vẫn ngây thơ với Lý Dạng:

“A Dạng, phải quản em mình đi, nó cứ bắt nạt học mãi.”

Anh ta cúi đầu tôi một lúc lâu, rồi :

“Lâm Hinh, đây không gọi là ‘bắt nạt’.”

“Đây chỉ là giỡn giữa học thôi.”

Làm gì có trò nào bắt học phải cởi đồ, đưa vào nhà vệ sinh chụp ảnh cơ chứ?

Đó là lần cuối cùng tôi gọi ta là “A Dạng.”

Bởi từ đó, tôi nhận ra rằng, ta và em mình vốn cùng một giuộc.

Tôi hết lần này đến lần khác ngăn cản Lý Tử Tạ bắt nạt học,

cho đến khi ta chuyển mục tiêu sang tôi.

Còn Lý Dạng, người của tôi,

ta chỉ đứng em mình dẫn đầu nhóm lập tôi.

Sau đó, tôi đề nghị chia tay, ta không đồng ý.

Và từ đó, việc ta hà,nh h,ạ tôi bắt đầu.

Anh ta dứt khoát xé bỏ lớp vỏ ngụy trang.

Tôi không muốn đi cùng ta, ta gọi đám du côn đến đ,ập nát quầy hàng của bố tôi.

Tôi phớt lờ lời ta, ta dùng bút dạ không tẩy viết đầy lên người tôi.

Anh ta đ,e d,ọa tôi, nếu tôi không nghe lời, ta sẽ kể hết mọi chuyện xảy ra ở trường cho bố mẹ tôi biết.

Đó thực sự là điểm yếu của tôi.

Bố tôi bán khoai lang nướng, mẹ nghề kinh doanh quần áo sỉ.

Bố luôn bận rộn vì kế sinh nhai, mẹ việc đến khuya mới ngủ.

Tôi là niềm tự hào của họ.

Tôi không muốn họ biết rằng tôi đã sống tệ như thế nào ở trường.

Tôi không muốn họ đau lòng, không muốn họ phải lo lắng thêm về tôi khi đã quá vất vả vì công việc.

Những điều đó, tôi có thể gánh .

Thật ra, tôi nghĩ rằng chỉ cần nhịn một chút, mọi thứ rồi sẽ qua.

Dù là mất ngủ, hay cơ thể thêm vài vết thương, tôi chỉ cần chịu đựng đến kỳ thi đại học, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Cho đến ngày hôm đó, một chuyện đã xảy ra.

Tôi không nhớ mình đã gì khiến Lý Dạng nổi giận.

Tôi chỉ nhớ rằng đó là một chuyện nhỏ nhặt.

Nhưng ta đã bắt đi người duy nhất còn lại của tôi khi đó.

Cô ấy tên là Nguyệt Nguyệt.

Anh ta buộc tôi phải tận mắt chứng kiến thân nhất của mình bị đám đàn của ta nh,ục.

Vì tôi.

Chỉ vì tôi.

Cảm giác sợ hãi, tội lỗi như núi đổ ập lên tôi,

đó là điểm khởi đầu của mọi cơn ác mộng.

Sau này, Nguyệt Nguyệt cũng trở thành mục tiêu của Lý Tử Tạ và nhóm ta.

Họ thi nhau lấy nắp chai nước uống ném vào đầu Nguyệt Nguyệt, ai ném ra vết lõm trước thì thắng.

Tôi với họ rằng nếu có chuyện gì, hãy nhắm vào tôi.

Họ :

“Lâm Hinh, chúng tôi đã tìm trò vui hơn chơi nhiều rồi.”

Khoảnh khắc đó, thế giới của tôi dường như nứt ra vô số khe hở.

Tôi có thể chịu đựng việc họ cắt nát váy của tôi.

Nhưng sao tôi có thể họ vung kéo vào gấu áo của thân mình?

Tôi khuất phục.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...