Nhưng giờ đây, ta lại trừng mắt lườm tôi một cái đầy khinh thường.
“Tôi thấy rảnh thật đấy, à.”
“Nhiều năm như mà vẫn không quên một món đồ chơi từng bị gi,ẫm dưới chân.”
…
Khi còn đi học, Lý Tử Tạ và một nhóm tiểu thư nhà giàu trong lớp đã thiết lập một hệ thống phân cấp khắc nghiệt.
Nhóm của ta là tầng lớp đứng đầu, tất cả mọi người nâng niu, tôn sùng.
Tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm đó,
ta và những người khác bao vây một béo nhất, đen nhất và kém nổi bật nhất trong lớp,
ép ấy phải c,ởi quần áo, vừa chụp ảnh vừa buộc phải tự gọi mình là “lợn đen.”
Hôm đó, tôi đã lao ra bảo vệ đó.
Tôi chắn trước mặt ấy.
Cũng chính ngày hôm đó, tôi đã hoàn toàn lọt vào tầm ngắm của nhóm họ.
Lý Tử Tạ, đứng ở vị trí trung tâm, khoanh tay tôi và :
“Ồ, nếu cậu dám ‘người tốt’ như .”
“Thì từ giờ, cậu thay thế ta đi.”
Cơn ác mộng của tôi bắt đầu từ đó.
…
Nghĩ đến những ký ức đau khổ đó,
tôi không suy nghĩ gì, cầm ấm trà duy nhất trên bàn, hất thẳng vào gương mặt trang điểm cầu kỳ của ta.
Có lẽ vì mấy ngày nay tôi luôn trong trạng thái căng thẳng,
tôi chẳng còn sợ hãi gì nữa.
Lý Tử Tạ rõ ràng không ngờ tôi sẽ .
Phải rất lâu sau ta mới phản ứng lại.
Tiếng hét cao vút của ta vang khắp căn phòng.
“Đồ ti,ện nh,ân!!!”
“Cô cái gì thế? Cô vừa cái gì?!”
“Cô dám thế với tôi sao?!?”
Bộ dạng tức giận đó, hoàn toàn khác với hình ảnh đáng trước ống kính mà ta thể hiện.
Nhân lúc ta vẫn chỉ đang hét, tôi giơ tay lên và t,át ta một cái.
Cái t,át khiến ta sững người.
Cô ta lao đến định giật tóc tôi, tiếng hét ngày càng cao vút,
dĩ nhiên tôi không nhượng bộ.
Chúng tôi gần như ngay lập tức lao vào nhau.
Còn Lý Dạng thì sao?
Anh ta khoanh tay đứng , vẻ mặt bình thản như đang xem một màn kịch.
…
Cho đến khi Lý Tử Tạ nhận ra mình không đấu lại tôi,
ta tức tối vò lấy tóc mình, hét lên:
“Anh! Anh cứ đứng đó à?!”
“Đuổi ta ra đi! Đuổi ta đi, khiến ta sống không bằng ch,et!!”
“Tôi không muốn thấy ta nữa!! Tôi không muốn!!”
…
Một lúc lâu sau, Lý Dạng lớn.
“Thua rồi thì tìm trai à? Xin lỗi nhé, lần này sẽ là trọng tài công bằng.”
Câu đó chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa của Lý Tử Tạ.
Cô ta trừng mắt tôi đầy căm ghét:
“Nếu ngày mai tôi không phải đi quay chương trình, tôi đã x,é n,át nửa khuôn mặt rồi.”
Cho đến khi ta rời khỏi phòng, tiếng giày cao gót gõ mạnh trên sàn,
tôi vẫn mím chặt môi.
Tôi cũng đau chứ.
Nhưng tôi sẽ không yếu đuối nữa.
Lâm Hinh.
Tôi tự nhủ với chính mình:
Đừng là một kẻ vô dụng.
23
“Ui chà, em tôi ra tay cũng ghê gớm thật.”
“Cô bị giật đến tróc cả da đầu rồi sao?”
Lý Dạng từ tốn lấy hộp sơ cứu ra xử lý vết thương cho tôi.
Nhìn ta, rõ ràng là vẫn chưa xem đủ trò hay.
“Đây không giống nhỉ, là người tay chân như sao?”
Anh ta hỏi tôi, giọng đầy thích thú.
Tôi ngước lên, lặng lẽ ta:
“Lý Dạng, sau khi tôi đ,ánh em , chắc ta sẽ hận tôi lắm nhỉ?”
“Cô ta nhất định sẽ mọi cách để giao tôi cho ta xử lý.”
“Vậy định gì? Thả tôi ra, hay là không?”
Anh ta ngây người trong hai giây, sau đó bật :
“Cô học rồi.”
Đúng .
Khi bị ép buộc, tôi có thể thông qua việc tổn lợi ích của người khác để đẩy trách nhiệm lên chính họ, từ đó tạo cơ hội giải thoát cho mình.
Lý Tử Tạ chắc chắn không muốn trai mình đứng về phía tôi.
Cô ta nhất định sẽ tìm mọi cách cầu Lý Dạng giao tôi cho ta.
Với tính cách ngang ngược của Lý Tử Tạ,
nếu Lý Dạng không muốn thả tôi, ta chắc chắn sẽ phát đ,iên.
Thậm chí… điều đó sẽ còn rạn nứt mối quan hệ giữa hai em họ.
Nhưng tất cả những điều này, tôi đều đ,ánh cược vào một điểm…
Lý Dạng sẽ không thật sự giao tôi cho em ta, ít nhất là không phải trước khi ta chán tôi.
Người đàn ông cúi mắt tôi, rồi từ từ bật .
Anh ta đến mức gần như không đứng thẳng , giọng run rẩy đầy đ,iên loạn.
“Haha… Lâm Hinh, biết không, tôi thích nhất ở chính là điểm này.”
“Đúng rồi, chính là sự phản kháng đó.”
“Điều này khiến tôi nhớ đến hồi còn đi học, khi chọc giận tôi, tôi đã bắt phải tận mắt chứng kiến thân nhất của mình bị em tôi nhục.”
“Lần đó, đã dùng dao rọc giấy giấu trong tay áo rạch lên mặt tôi.”
“Ôi, phải sao đây, cái cách cố gắng phản kháng đến cùng đó…”
“Tôi thật sự… quá rồi.”
“…”
Tôi người đàn ông trước mặt mình,
móng tay gần như cắm vào sâu trong lòng bàn tay.
Như mèo vờn chuột sao?
Nhất định phải hành hạ con mồi đến thoi thóp,
để rồi lấy những nỗ lực chạy trốn của con mồi thú vui cho chính mình?
Được thôi.
Nếu đã như .
Tôi chằm chằm vào ta.
Lý Dạng.
Tôi nhất định sẽ kéo từ vị trí cao ngạo tựa thần thánh đó xuống bùn lầy.
Một ngày nào đó, tôi sẽ để rõ bộ mặt bẩn thỉu của chính mình qua dòng nước dơ bẩn.
24
“Lâm Hinh, tôi có một món quà muốn tặng .”
Những ngày yên bình trôi qua chưa bao lâu,
ta dường như lại nghĩ ra cách khác để hành hạ tôi.
Anh ta mở cánh cửa phòng, với vẻ đầy hứng thú:
“Thu dọn đồ đạc, đi ra ngoài với tôi.”
“…”
Tôi nắm chặt lấy bộ quần áo trong tay, lặng lẽ ta.
“Em trai tôi xuất viện chưa?”
Anh ta , giọng như đang an ủi tôi:
“Nó không sao, đã xuất viện rồi.”
“…”
Tôi cụp mắt xuống, đi theo ta.
Lúc này chống đối chẳng có tác dụng gì.
Thay vì cố gắng vùng vẫy trong vô ích, tôi nên chuẩn bị kỹ càng cho từng bước tiếp theo.
Ví dụ:
Tôi có thể tỏ ra mềm mỏng, khiến ta giảm cảnh giác.
Khi đó, tôi sẽ có cơ hội để tìm cách liên lạc với thế giới bên ngoài.
Ví dụ như bây giờ.
Anh ta đưa tôi lên xe, lái vào khu trung tâm đông đúc, cuối cùng dẫn tôi lên tầng cao nhất của một quán trà.
Tôi không biết ta đưa tôi đến đây để gì.
Nhưng dựa vào kinh nghiệm trước giờ,
việc ta với tôi chắc chắn chẳng phải chuyện tốt.
Tôi phải giữ mình tỉnh táo hoàn toàn để đối phó.
25
“Lâm Hinh, cách hạ độc thật đặc biệt.”
“Dùng axit xyanhydric từ hạt táo để đầu độc tôi, đúng không?”
Khi ta ra điều đó, tôi cảm thấy lòng mình lạnh buốt.
Lý Dạng vẫn cung cấp đầy đủ ba bữa mỗi ngày cho tôi, thậm chí còn có trái cây.
Tôi đã nghĩ đến việc trả thù ta mà không để lại dấu vết.
Nghĩ tới nghĩ lui, thứ duy nhất tôi có thể sử dụng, chính là thứ này.
Nghe thì có vẻ lố bịch, việc thu thập axit xyanhydric từ hạt táo thật sự có thể nghiêm trọng đến cơ thể người.
Chỉ là…
Tôi thậm chí chưa có cơ hội để tích lũy đủ.
Người đàn ông đứng sau tôi khẽ ,
ta giơ tay kéo tấm rèm ra, lộ ra cửa sổ lớn bao quát toàn cảnh.
Tôi nghe thấy giọng ta :
“Cô đã tặng tôi một món quà lớn thế này.”
“Vậy sao tôi có thể không tặng một món quà đáp lễ chứ, Lâm Hinh?”
Theo ánh mắt ta, tôi xuống dưới.
Tôi thấy một trông rất giống tôi, đến bảy tám phần.
Cô ta đang nắm tay vị hôn phu của tôi, Châu Xuyên,
bước vào quán trà.
26
“Cô ấy rất giống em, đúng không?”
Người phía sau tôi nhàn nhã nghịch tóc tôi, bằng giọng điệu hờ hững.
“Thật ra, để tìm một giống em như , tôi đã tốn không ít công sức.”
“Vị hôn phu của em mấy ngày nay vẫn chìm trong đau khổ vì mất em đấy.”
“Hắn tìm mãi mà không thấy em, sống trong trạng thái u sầu hơn trước rất nhiều. Và rồi, vào lúc hắn đau khổ và bất lực nhất—”
“Cô này xuất hiện, một người trông rất giống em.”
“Em đoán xem.”
“Giữa họ sẽ xảy ra chuyện gì đây?”
Đoán ư?
Hai người họ dưới kia đã nắm tay nhau rồi.
Còn gì cần phải đoán nữa?
Tôi tự nhủ với bản thân, phải bình tĩnh, đừng để cảm chi phối, đừng mất kiểm soát.
Nhưng rõ ràng, cảm dồn nén như một dòng nước ngược, nghẹn trong cổ họng tôi, khiến tôi không thể thở nổi.
Điều mà Lý Dạng muốn ,
là buộc tôi phải tận mắt chứng kiến người mình rơi vào vòng tay người khác sao?
Không,
không chỉ có thế.
Anh ta muốn cho tôi thấy rằng,
ta có thể khiến tôi bị thay thế hoàn toàn bởi người khác.
Hôm nay, kia có thể khiến vị hôn phu của tôi mở lòng.
Ngày mai, ấy có thể đưa về nhà, bố mẹ và em trai tôi chấp nhận…
Cuối cùng, hoàn toàn thay thế tôi.
Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đến lúc đó, tôi sẽ trở thành một kẻ bị xóa sổ khỏi thế giới này.
“Dù vị hôn phu của em từng em nhiều đến đâu, giờ đây, có vẻ như hắn đã bắt đầu chuyển cảm dành cho em sang người thay thế em rồi.”
“Lâm Hinh, em có biết, biểu cảm hiện giờ của em đáng đến thế nào không?”
Tôi và ta cùng vào hình ảnh phản chiếu trong tấm kính.
Anh ta khẽ cúi đầu, thì thầm mỉa mai bên tai tôi.
Hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến tôi rùng mình.
Bạn thấy sao?