Ngay lập tức, tôi như bị kéo vào một vực sâu không đáy.
Nhân vật chính của cơn á,c m,ộng, nguồn cơn của những tháng ngày tăm tối…
Hắn lại tìm đến tôi.
17
“Lý Dạng?!”
“Sao lại có điện thoại của em trai tôi? Anh đã gì nó?”
Tôi siết chặt điện thoại, giọng cũng bắt đầu run rẩy.
Nhưng người ở đầu dây bên kia lại trả lời với vẻ thờ ơ:
“Em trai không sao, chỉ là… bị tôi giữ lại một chút thôi.”
“Anh có thể đừng mấy trò côn đồ của mình nữa không!!”
Tôi không kìm nén , hét lên vào điện thoại.
Ánh mắt lướt qua thấy vị hôn phu của tôi đang bị vây trong đám đông, cố gắng cấp cứu cho người phụ nữ mang thai.
“Lâm Hinh, ai bảo không ngoan ngoãn nghe lời?”
“Tôi không muốn kết hôn với người đó.”
Anh ta không muốn.
Chỉ vì ta không muốn, nên ta đã bắt cóc em trai tôi để đe dọa tôi.
“Anh rốt cuộc muốn gì?”
Tôi nghiến răng, từng từ bật ra đầy căm phẫn.
“Ừm, sang bên kia đường đi.”
Dưới sự chỉ dẫn của ta, tôi về phía đối diện con đường, chỗ ngã tư không xa.
Ở đó có một chiếc Range Rover đen đang đậu.
Lý Dạng dựa vào cửa xe, lặng lẽ tôi.
Chúng tôi đứng cách nhau qua một con phố, đối diện qua điện thoại.
Giọng ta trầm, nhạt nhòa:
“Bò qua đây, tôi sẽ thả em trai .”
Tôi nghẹn lại, không thể tin nổi cầu đó, theo phản xạ hỏi lại:
“Anh gì?”
Người đàn ông phía bên kia đường, tay đút túi quần, bật nhẹ nhàng:
“Tôi .”
“Bò qua đây.”
“Băng qua đường, bò đến chỗ tôi.”
18
“Anh đ,iên rồi.”
Tôi gần như run rẩy ra ba từ đó.
Anh ta không ngạc nhiên chút nào, chỉ khẽ lắc đầu.
“Chậc.”
“Để tôi dạy bài học thứ hai, Lâm Hinh.”
“Luôn luôn đưa ra lựa chọn khi còn có thể.”
Nói xong, ta cúp máy.
Không biết từ khi nào, xung quanh tôi đã tụ tập ngày càng đông người.
Nghĩ kỹ lại, sáng thứ hai trước cửa phòng đăng ký kết hôn, thật sự có thể đông thế này sao?
Khi tôi nhận ra những điều bất thường, cánh tay đã bị ai đó bất ngờ túm lấy.
Tôi định hét lớn cầu cứu, đúng lúc đó, tiếng kêu của người phụ nữ mang thai đã lấn át tiếng tôi.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, người thì gọi cấp cứu, người thì hô to tìm giúp đỡ.
Tiếng còi xe cứu thương từ xa ngày càng gần.
Vị hôn phu của tôi, đang cấp cứu cho người phụ nữ, nghe thấy tiếng tôi liền theo bản năng quay đầu lại.
Nhưng chỉ kịp thấy tôi bị ai đó lôi vào một chiếc xe van màu đen.
Trong tay lúc đó vẫn đang cố gắng giữ lấy một mạng sống khác, không thể phân tâm.
Rất nhiều người xung quanh thấy, chỉ đứng đó, không ai giúp đỡ.
Tôi hét lớn cầu cứu, họ chỉ đứng tôi.
Tại sao?
Tại sao họ chỉ đứng ?
Cho đến khi, tôi cảm nhận một cánh tay vòng qua eo mình.
Lý Dạng nở nụ nhã nhặn, khuôn mặt dịu dàng lực kéo ở eo tôi thì không cho phép từ chối.
“Xin lỗi, vợ tôi từng có tiền sử bệnh tâm thần.”
“Mỗi lần phát bệnh, ấy đều như , nhận nhầm tôi là người muốn bắt cóc mình.”
“Mọi người có thể nhường đường cho tôi không? Tôi cần đưa ấy đến bệnh viện gần đây để điều trị khẩn cấp.”
“Không phải! Không phải! Anh ta thật sự là kẻ b,ắt c,óc!!”
“Làm ơn! Ai đó cứu tôi, cứu tôi với…”
Nhưng rất rõ ràng, sự giãy giụa của tôi và vẻ điềm tĩnh của Lý Dạng chỉ càng chứng minh lời ta là đúng.
Cho đến khi tôi bị lôi lên chiếc xe van màu đen.
Không một ai tiến đến.
Không một ai giúp đỡ tôi.
19
Khoảnh khắc cửa sổ xe kéo lên, tất cả như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Tôi gần như phát cuồng muốn xé nát người đàn ông trước mặt.
Nhưng sức lực chênh lệch khiến tôi dễ dàng bị khống chế.
“Rốt cuộc muốn gì?”
“Lý Dạng, rốt cuộc muốn gì?”
“Tôi với có thù gì sao? Tôi có gi,et cả nhà không?”
Tôi gần như năng lộn xộn, những cú sốc tinh thần liên tiếp mấy ngày qua khiến sợi dây căng trong lòng tôi sắp đứt.
Nhưng ta chỉ thản nhiên :
“Hiện tại như thế này…”
“…tất cả đều do từng bước từng bước ra, Lâm Hinh.”
Tôi trừng lớn mắt, không dám tin vào những lời tiếp theo của ta.
“Lâm Hinh, vừa rồi khi tôi đưa lên xe, ít nhất đã có hai cơ hội để trốn thoát.”
“Xã hội học có một khái niệm gọi là hiệu ứng phân tán trách nhiệm.”
“Cầu cứu của không ai đáp lại là vì không cụ thể hóa trách nhiệm cho từng người.”
“Ví dụ, nếu : ‘Anh mặc áo xám đội mũ kia, cứu tôi với.'”
“‘Chị cầm cặp công văn đeo kính kia, ơn gọi cảnh sát giúp tôi.'”
“Cô đoán xem, khả năng họ ra tay giúp có cao hơn không?”
“Cô có biết không? Khi cá nhân tập hợp thành một đám đông, đám đông sẽ trở nên ngày càng ngu xuẩn.”
Anh ta cúi mắt, hờ hững chỉnh lại phần tóc mái lộn xộn của tôi.
“Cô còn một cách thứ hai để trốn thoát.”
“Đó là tổn tài sản của những người xung quanh.”
“Ví dụ, đ,ập vỡ điện thoại của họ, hoặc c,ướp lấy những món đồ có giá trị trên người họ.”
“Khi lợi ích của họ bị tổn , họ sẽ có lý do buộc phải giải cứu .”
“Cho dù, chỉ để truy cứu trách nhiệm sau đó.”
“…”
Những lời của ta lạnh lùng đến đáng sợ. Tôi không hiểu, tâm trí của ta phải rối loạn thế nào để nghĩ ra những điều này.
Toàn thân tôi run rẩy, chỉ có một câu của ta đọng lại trong đầu:
Cô đã có cơ hội trốn thoát.
Cô hoàn toàn có thể ngăn chuyện này xảy ra.
“Ồ, đúng rồi.”
Giọng ta nhanh chóng chuyển sang phấn khích, mỉm với tôi:
“Thật ra, nếu ngay từ đầu ngoan ngoãn bò đến chỗ tôi, thì mọi chuyện đã không xảy ra.”
“Em trai , cũng sẽ không sao.”
Anh ta đưa cho tôi một chiếc máy tính bảng.
Trong đó là một đoạn video khiến tôi hoàn toàn mất kiểm soát.
20
Đoạn video chỉ dài năm phút.
Trong đó, bàn tay của em trai tôi bị bẻ cong ra sau một cách th,ô b,ạo.
“Anh đ,iên rồi sao?!”
“Nó sắp thi vào cấp ba! Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ!”
“Đó là một đứa bé! Tại sao lại thế với nó?!”
Tôi ôm lấy chiếc máy tính bảng, nước mắt không kìm tuôn rơi.
Còn ta, giọng điệu lại như đang an ủi tôi:
“Tôi biết nó là học sinh, nên tôi chỉ bẻ tay trái của nó thôi.”
Đây là vấn đề tay trái hay tay phải sao?
Tôi chằm chằm vào hình ảnh trong video, cảm giác trái tim như bị ai đó giật mạnh ra ngoài.
Lời của ta, giống như tiếng thì thầm của á,c qu,ỷ bên tai tôi:
“Lâm Hinh, tôi đã rồi mà.”
“Luôn đưa ra lựa chọn khi còn có thể.”
“Chính vì sự do dự của , tôi mới để người của mình điều này.”
“Mọi thứ đều là do .”
Mọi thứ đều là do .
Ngày hôm đó, câu của Lý Dạng,
bằng cách tàn nhẫn nhất, khắc sâu vào tim tôi.
Mọi thứ đều là do , Lâm Hinh.
Vì quá yếu đuối.
21
“Anh muốn tôi gì?”
Tôi cố gắng tập trung đôi mắt mình, rõ người trước mặt.
Nhưng tôi không , chỉ thấy hình ảnh ta mờ nhòe.
Anh ta tiến đến gần tôi, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên một tầng ý nghĩa như ác mộng.
Anh ta :
“Lâm Hinh, biết không, gặp lại , tôi rất phấn khích.”
“Nhiều năm trôi qua như , chỉ có ô mới mang lại cho tôi cảm giác này.”
“Không biết dù tôi hành hạ thế nào, cũng luôn đứng dậy .”
“Cho dù bao nhiêu năm trôi qua, vẫn như , không bao giờ chịu thua.”
“Điều đó khiến tôi càng thích hơn.”
Thích?
Cái “thích” trong lời ta , dường như khác xa với những gì tôi hiểu.
Tôi mơ hồ xoay tròng mắt của mình, hỏi ta:
“Anh đã gì em trai tôi?”
Anh ta , vẫn là nụ dịu dàng như trước:
“Ồ, nó à.”
“Cô yên tâm, tôi đã đưa nó đến bệnh viện tốt nhất, bác sĩ tôi quen biết, tiền thuốc men tôi cũng tạm ứng giúp.”
“Tài khoản của bố mẹ nạp thêm 500.000.”
“…”
“Còn trai …”
“Hình như ta đang tìm em khắp thành phố, rất nhanh ta sẽ nhận ra, chẳng thể nào tìm thấy .”
“Hơn nữa, tôi đã sắp xếp cho ta một loạt các hội thảo học thuật.”
“Anh ta sẽ chẳng còn thời gian để tìm nữa.”
“…”
Tôi bất giác bật .
Thì ra đã bao năm trôi qua, cách Lý Dạng xử lý mọi chuyện vẫn giống hệt khi trước.
Khi muốn bắt nạt tôi, ta tan quầy khoai nướng của bố tôi.
Hôm sau, ta mang một balo đầy tiền để lại ở chỗ quầy cũ.
Sau khi dùng dao rọc giấy để lại vết sẹo trên trán tôi,
ta quay lại nhét vào ngăn bàn tôi đủ loại thuốc trị sẹo đắt tiền.
Anh ta cứ nghĩ, chỉ cần bồi thường là đủ.
Anh ta nghĩ rằng, chỉ cần có bồi thường, những việc ta sẽ không còn là sai trái.
Cách của ta, kiêu ngạo đến mức tự coi mình là thần thánh,
tùy tiện phán xét và thao túng người khác.
Trong lòng ta, ta chưa từng nghĩ mình sai.
22
“Anh, mang loại phụ nữ thế này về nhà, không thấy mất giá sao?”
Đây là ngày thứ ba tôi bị giam trong nhà của Lý Dạng.
Em ta đã trở về.
Ngoài thân phận em của Lý Dạng,
Lý Tử Tạ còn có một nghề nghiệp khác nổi tiếng hơn nhiều –
ta là thành viên nổi bật của nhóm nhạc thần tượng xe-pa, một ngôi sao đang lên.
Trên TV, luôn tỏ ra dịu dàng, đáng và hào phóng.
Bạn thấy sao?