7
Tôi còn chưa kịp triển khai bước tiếp theo thì đúng vào ngày chuyển nhà, bà già đó lại mò tới.
Lần này chẳng có gì để vơ vét, bà ta liền đổi cách tiếp cận, cố dò hỏi địa chỉ mới của tôi qua đám thợ chuyển nhà.
Không moi gì, mắt bà ta đảo một vòng, rồi bắt đầu lớn tiếng bịa chuyện ngay tại chỗ:
“Ôi trời ơi, mấy nghề gì cũng nhận à? Có biết ta nghề gì không?”
“Cô ta là đấy! Biết đâu còn mắc đủ thứ bệnh… các mà dính phải thì khổ cả đời đấy!”
Chưa kịp dứt câu, bà ta đột nhiên ôm miệng đau đớn rên rỉ, sắc mặt tái mét.
Tôi chỉ lặng lẽ , ánh mắt chứa đầy giễu cợt.
Đám đồ ăn và vật dụng mà bọn họ tranh nhau cướp hôm trước tuy chẳng đáng bao nhiêu,
tôi đã âm thầm hạ thuốc – loại thuốc tôi phải giao dịch đặc biệt với người trên đường Hoàng Tuyền mới có .
Người chuyên bịa chuyện, miệng sẽ lở loét thối rữa.
Kẻ gõ bàn phím tung tin, tay sẽ dần teo tóp lại.
Tất cả những lời và dòng chữ từng dùng để tổn thương người khác – sẽ trở thành nguyên nhân cho sự trừng của chính họ.
Nghĩ đến đây, tôi không kìm nở một nụ nhẹ.
Bà già thấy , cảm giác mất mặt, nổi giận túm lấy tôi, rít lên:
“Cô cái gì? Tôi sai chắc? Cô chẳng phải là loại đàn bà hư hỏng ai trong khu này cũng biết sao?!”
Vừa dứt lời, một bên má bà ta sưng phồng lên như bánh bao, đau đến mức không mở miệng nổi.
Tôi từ tốn gỡ tay bà ta ra, lạnh nhạt :
“Bà ơi… người , trời . Bà gieo điều ác, bây giờ bị báo ứng đấy.”
“Khuyên bà ngoan ngoãn một chút, không thì miệng bà chẳng những lở loét… mà có khi còn rụng mất luôn đấy.”
Bà ta vừa sợ vừa kinh ngạc.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không dám tiếp tục càn.
Thấy bộ dạng tức mà không dám lên tiếng của bà ta, tôi cảm thấy rất hài lòng.
Tôi không tin bà ta có thể thay đổi bản tính.
Vậy nên… quả báo mới chỉ vừa bắt đầu.
8
Quả nhiên, chưa đầy bao lâu, tôi nghe tin bà ta nhập viện.
Miệng bà lở loét nghiêm trọng, không , nuốt cũng không xong.
Còn mấy tên đàn ông trong nhóm đồ cũ – tay bắt đầu teo lại, mất dần sức lực.
Chúng đi khắp nơi cầu cứu, không ai đưa ra cách chữa trị.
Chúng bắt đầu nghi ngờ là tôi ra tay.
Nhưng dù cố tìm thế nào, cũng không lần ra chút tung tích nào của tôi.
Triệu Cường sau khi biết kết cục của đám người đó, lập tức xóa sạch mọi bài viết, cố gắng che giấu dấu vết.
Nhưng… tôi đâu dễ dàng bỏ qua cho hắn như .
Chỉ là còn chưa kịp ra tay —
hắn lại tự chui đầu vào rọ.
Nửa đêm, tôi đến nhà khách hàng lấy một món đồ.
Trên đường về, tôi gọi một chiếc taxi.
Tài xế đeo khẩu trang, suốt dọc đường không một lời.
Tôi cũng chẳng để tâm — dạo này đang mùa cúm, bản thân tôi cũng đang đeo khẩu trang.
Tôi vừa mới hoàn thành giao dịch với mấy con tinh linh nhỏ ở địa phủ.
Chúng chẳng có năng lực chiến đấu, rất giỏi thu thập tin tức.
Nhờ chúng mà tôi biết — Triệu Cường đã bị sa thải, rời khỏi khu cũ.
Tôi đang nghĩ ngợi thì bỗng phát hiện: cảnh vật ngoài cửa sổ có gì đó lạ lạ.
Đây không phải là đường về nhà tôi.
Tôi cau mày về phía tài xế:
“Anh ơi, đi nhầm đường rồi đấy?”
Hắn đáp bằng giọng khàn khàn:
“Không nhầm đâu, đường này gần hơn.”
Tôi định bảo hắn dừng xe, …
giọng đó – quen thuộc đến lạ.
Nghĩ kỹ lại…
Không phải là Triệu Cường đấy chứ?
Tôi nhếch môi lạnh trong lòng, mặt ngoài vẫn tỏ vẻ ngờ nghệch:
“Thế à… cứ đi đi.”
Xe chạy càng lúc càng xa, dần dần tiến vào một khu hoang vắng không bóng người.
Tôi cố ý hỏi:
“Đây là đâu ?”
Triệu Cường không đáp, chỉ nở một nụ dâm tà quái dị.
Không gian trong xe quá chật chội, không tiện ra tay.
Tôi bật mở cửa xe, lao ra ngoài.
Triệu Cường cũng đuổi theo.
Hắn vừa xoa tay vừa đểu:
“Chạy gì mà chạy, nơi này vắng tanh, có hét rách cổ họng cũng chẳng ai nghe thấy đâu…”
Lâu ngày không gặp, lá gan hắn to lên thật rồi.
Tôi không nhiều với hắn, giật khẩu trang xuống.
Nụ trên mặt Triệu Cường cứng đờ:
“Là… là ?!”
Tôi khẽ cong môi, nở một nụ khó hiểu:
“May mà là tôi.”
Nếu hôm nay không phải tôi ngồi lên xe hắn,
thì có lẽ, lại thêm một người phụ nữ vô tội nữa trở thành nạn nhân dưới tay hắn.
Tôi lôi ra từ trong túi một cây nến gọi hồn, châm lửa.
Mùi hương vừa lan ra, Triệu Cường lập tức biến sắc —
hắn nhận ra đó là thứ quen thuộc trong cơn ác mộng của mình.
Sắc mặt hắn tái xanh xoay người bỏ chạy.
Nhưng khu vực hương triệu hồn bao phủ đã trở thành một kết giới.
Dù hắn có chạy thế nào, vòng vèo bao xa, cuối cùng cũng sẽ quay lại đúng chỗ ban đầu.
Triệu Cường sững người.
Hắn nuốt khan một cái, hoảng loạn cầu xin:
“Chị ơi… chị đại… em nhất thời hồ đồ, chị tha cho em đi…”
“Chị là con , đêm hôm khuya khoắt lang thang thế này nguy hiểm lắm… Hay là em đưa chị về nhà, em không lấy tiền xe đâu… chứ?”
Tôi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tối sầm:
“Bà già đó là do mày cố ý tìm tới, đúng không?”
“Còn mấy kẻ tung tin bịa chuyện kia, cũng là mày thông đồng từ đầu?”
Gương mặt Triệu Cường lập tức biến sắc.
Hắn không ngờ — tôi đã thấu tất cả.
9
Tôi đảo mắt một vòng, không thấy bóng dáng Phương Nguyệt đâu,
Triệu Cường liền mạnh miệng, cơn ác tính dâng lên tận óc:
“Biết rồi thì sao? Mau thả tao ra!”
“Tao đặc biệt xin một cái bùa hộ mệnh từ thầy cao tay, ổng rồi — có cái bùa này, ma quỷ quái đều không gì tao!”
“Không thả tao thì đừng trách tao ra tay đấy!”
Tôi thấy buồn :
“Vậy để xem… mày ra tay kiểu gì.”
Triệu Cường nghiến răng, lao thẳng về phía tôi.
Tôi xoay người, vung một cú vật vai, ném hắn ngã sóng soài xuống đất.
Hắn đau đến mức choáng váng mặt mày, nằm yên một lúc lâu không dậy nổi.
Thấy đánh không lại, hắn lại quay sang van xin.
Tôi thinh.
Nếu là tôi của mười năm trước, có lẽ ngay từ lần đầu hắn giở trò, tôi đã khiến hắn vĩnh viễn không còn khả năng ai nữa rồi.
Không ngờ cho hắn một cơ hội, hắn lại coi đó là vé thông hành đi gieo tai họa tiếp.
Loại người như hắn — nếu không biết kiểm soát phần dưới, thì tốt nhất nên “thiến ma pháp” cho rồi.
Tôi bước chậm rãi lại gần.
Triệu Cường lùi từng bước, run rẩy.
Đúng lúc đó, điện thoại hắn reo lên.
Hắn như thấy cứu tinh, luống cuống nhấc máy:
“Ba ơi! Cứu con! Mau đến đây! Không kịp nữa rồi!”
Tôi khựng lại, có chút bất ngờ.
Theo lời lũ địa tinh, Triệu Cường do mẹ đơn thân nuôi lớn.
Chưa từng nhắc đến có cha.
Tôi còn chưa kịp nghĩ sâu, một kẻ lạ mặt đột nhiên vỡ kết giới, xông thẳng vào.
Kết giới tôi dựng lên là chỉ vào – không ra,
mà hắn vẫn vào , chứng tỏ… Triệu Cường đã hẹn hắn từ trước.
Hắn lập tức chạy về nấp sau lưng người kia.
Tôi nheo mắt — trước mặt tôi là một lão già mặt mũi dữ tợn, ánh mắt nham hiểm.
Không cần nhiều.
Cha nào – con nấy.
Tôi cảm thấy ruột gan cuộn lên — như thể sắp nôn cả bữa tối hôm qua.
Được.
Đã thế thì xử cả đôi cha con.
Triệu Cường nhanh chóng nhỏ với lão già:
“Ba! Là cây nến kia! Là nến kia gọi hồn tới! Tắt nó đi thì mình mới thoát !”
Lão già nhân lúc tôi không ý, giật lấy cây nến triệu hồn.
Tôi không hề lo lắng.
Nến triệu hồn đâu phải thứ ai muốn tắt là tắt.
Lão ta thổi mạnh mấy lần nến vẫn cháy rực, không hề lay chuyển.
Ngược lại, bàn tay hắn bị ngọn lửa thiêu đến cháy rộp, máu tươi nhỏ xuống ngọn lửa.
Máu hòa với lửa, ngọn lửa lập tức bùng lên dữ dội.
Ánh sáng đỏ lóe lên — Phương Nguyệt xuất hiện.
Cô ấy có chút mơ màng:
“Chủ tiệm Nhan? Chị gọi tôi đến vì có đơn mới sao?”
Tôi khựng lại.
Theo lý, ngoài việc châm nến, tôi còn cần niệm để triệu ấy đến.
Nhưng lần này… tôi chưa gì cả.
Phương Nguyệt thấy tôi không đáp, ánh mắt dời sang phía khác.
Khi ánh mắt rơi lên Triệu Cường và người đàn ông kia, sắc mặt lập tức biến đổi.
Cô thốt lên:
“Là ông?!”
Lão già lập tức cảnh giác:
“Cô là ai?”
Phương Nguyệt ôm đầu, đau đớn gào thét, như thể có một luồng ký ức nào đó đang xé nát tâm trí .
Cả hai cha con Triệu Cường đều hoảng sợ, lùi lại mấy bước.
Một lúc sau, Phương Nguyệt bình tĩnh trở lại,
ánh mắt tràn đầy oán độc, trừng trừng lão già:
“Ông tôi thê thảm như … lại dám quên tôi sao?”
Cô bước từng bước về phía hai kẻ kia, giọng như vang lên từ lòng đất:
“Hai mươi năm trước… chính ông chở tôi đến nơi này…
Ông quên rồi à?”
Mặt lão tái nhợt như tờ giấy:
“Cô… vẫn còn ở đây?”
Phương Nguyệt lạnh:
“Không thấy ông chết…
Làm sao tôi cam lòng đầu thai?”
10
Hai mươi năm trước, có một bé vừa tan học liền bắt taxi về nhà.
Vì quá mệt, ngủ thiếp đi trong xe.
Không ngờ khi tỉnh dậy, phát hiện chiếc xe đã bị lái vào một nơi hoang vu, heo hút giữa rừng núi.
Và rồi… tài xế đã ra tay cưỡng bức .
Cô khóc lóc, vô số lần van xin trở về nhà.
Bởi hôm đó là sinh nhật của , ba mẹ vẫn đang chờ về ăn mừng.
Nhưng gã tài xế sợ bị tố cáo,
đã siết cổ đến chết ngay sau đó.
Cha mẹ đợi mãi không thấy con trở về, nóng ruột đi báo cảnh sát.
Thế thời đó, phương tiện điều tra còn hạn chế, chứng cứ thiếu hụt,
nên vụ án rơi vào bế tắc, không thể đưa thủ phạm ra ánh sáng.
Bạn thấy sao?