Tôi bóng dáng cao lớn, vững chãi của ấy và nghĩ, đợi đến khi tôi đi du học về, kiếm nhiều tiền rồi, sẽ trả lại tiền cho mẹ ấy.
Dù gì thì những người nhà giàu này cũng đã “hút máu” người nghèo như tôi rồi, tôi lấy chút tiền coi như là “cướp của người giàu chia cho người nghèo” .
Lần này Thẩm Tại Châu thật sự không quan tâm đến tôi nữa. Ở trường, chúng tôi chẳng còn thường xuyên “ cờ” gặp nhau, cùng phòng của ấy cũng không đến để khuyên bảo tôi.
Thỉnh thoảng tôi cảm thấy khá kỳ diệu, may mà mẹ ấy xuất hiện kịp thời. Nếu không, với sự dễ theo đuổi của ấy, lỡ mà tôi theo đuổi thành công thì có phải sẽ ấy tổn thương sâu sắc hơn không?
Có lần chúng tôi cờ gặp nhau ở cầu thang.
Cảm thấy thật sự ngượng ngùng, tôi vô chạm mắt với ấy trước, muốn ngơ coi như không thấy cũng không . Kết quả là mặt ấy lạnh lùng như băng, quay người rời đi. Điều này khiến tôi có chút cảm giác tội lỗi.
Nhưng nghĩ lại thì, ấy có bao nhiêu trước đó, tôi chẳng là gì cả, nhiều nhất chỉ xem như một “lao công”, mà tôi lại còn ở đây lo lắng rằng ấy sẽ buồn?
13
Hai tháng sau, mẹ của Thẩm Tại Châu lại tìm đến tôi.
Vẫn ở phòng trà đó, lần này bà ấy có vẻ dịu dàng hơn một chút, với tôi:
“Cô cũng biết giữ lời đấy.”
Rồi bà ấy đẩy chiếc thẻ ngân hàng về phía tôi.
Tôi không còn thấy vui mừng như lần đầu. Nghĩ bụng, thật ra số tiền này tôi cũng không quá cần, không lấy thì phí.
Khi tôi vừa đưa tay định lấy thẻ thì bị một bàn tay khác giữ lại.
Không phải là của bà Thẩm, mà là của Thẩm Tại Châu vừa xuất hiện đằng sau tôi.
Anh ấy vẫn tôi với ánh mắt lạnh lùng như thế.
Mẹ ấy có chút bối rối, ấy không liếc bà lấy một cái, chỉ tôi :
“Ha, tôi bảo sao em lại đột nhiên không theo đuổi tôi nữa, hóa ra là vì lấy tiền từ mẹ tôi.”
Mẹ ấy lập tức “bán đứng” tôi:
“Con trai, đừng để người phụ nữ này lừa con, ta chỉ muốn tiền thôi. Lần trước mẹ đưa tiền cho ta, ta vui mừng ra mặt, như thể chỉ chờ mẹ mang tiền đến cho mình .”
Bà ấy tiếp tục thêm dầu vào lửa:
“Trước đây ta việc ở phòng trà này. Mỗi lần mẹ đuổi mấy xung quanh em trai con, con không biết ánh mắt thèm thuồng của ta đâu. Mẹ thấy ta chính là cố , không gài bẫy em trai con nên mới chuyển sang lừa con vì nghĩ con dễ dãi hơn.”
Em trai?
Thông tin này quá nhiều, tôi cần chút thời gian để tiếp nhận.
Ngay lúc đó, Thẩm Tại Châu thì thầm bên tai tôi:
“Người chơi tôi lần trước, cỏ trên mộ đã cao rồi.”
“Diệp Nam Gia, có phải em chán sống rồi không?”
14
Tôi không lấy số tiền còn lại vì bị Thẩm Tại Châu kéo đi. Trước khi đi, ấy còn bảo mẹ ấy:
“Đừng can thiệp vào chuyện của con.”
Chiếc thẻ ngân hàng cứ thế bị bỏ lại đơn trên bàn.
Khi ấy kéo tôi xuống lầu, tôi cố gắng giằng tay ra không thành công. Ngược lại, tôi còn bị ấy đẩy vào trong xe.
Tôi hoảng hốt hỏi:
“Anh không định người bịt đầu mối đấy chứ?”
Anh ấy lập tức nhấn ga, lái xe với tốc độ rất nhanh, khiến tôi chỉ còn biết im lặng.
Khi xe hướng về phía trường học, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Nhưng… ấy dừng xe trước một căn biệt thự và kéo tôi xuống.
Anh ấy lạnh mặt, trông rất giận dữ. Tôi bắt đầu hối hận, có cảm giác ấy thật sự định gì đó với tôi.
Vì , ngay khi xuống xe, tôi liền ngồi xuống đất, ôm lấy chân ấy:
“Bạn học Thẩm, tôi không gì cả! Tôi sẽ trả lại toàn bộ số tiền mẹ đưa cho tôi. Làm ơn tha cho tôi đi, tôi sẽ biến mất khỏi cuộc sống của mà.”
Anh ấy càng thêm mất kiên nhẫn, không chút nương tay mà kéo tôi đứng dậy và đẩy vào trong. Tôi bám chặt lấy khung sắt bên cửa, quyết không vào.
Anh ấy và tôi giằng co, cố gỡ tay tôi ra.
“Rốt cuộc muốn gì !”
Tôi vừa sợ vừa tức:
“Dù sao tôi cũng phục vụ bao lâu nay rồi, sao trở mặt vô như !”
“Em còn dám nhắc đến chuyện trước đây? Em dám giỡn với tôi, Diệp Nam Gia, em thật sự dám giỡn tôi!”
“Vậy muốn gì?”
Tôi cố chấp:
“Tôi sẽ không vào đâu, nhỡ tôi, ở đây ít ra còn có chút chứng cứ.”
Anh ấy lạnh lùng , dùng lực bẻ tay tôi tôi đau đến mức không thể không buông tay.
Sau đó tôi bị ấy kéo vào trong nhà, rồi ấy thật sự lấy dây trói tôi lại.
15
Tôi không ngờ rằng vì tham chút tiền mà lại rơi vào vụ bắt cóc đầu tiên trong đời. Và người bắt cóc tôi lại là một Thái tử gia có danh tiếng.
Tôi bị trói trên ghế sofa, còn ấy ngồi đối diện với vẻ mặt đầy u ám, như đang suy nghĩ xem nên bắt đầu “xé xác” tôi từ đâu.
Từ lúc tôi năn nỉ xin tha đến khi tôi nổi giận chửi mắng, sắc mặt ấy cũng không hề thay đổi.
Cả một buổi chiều mắt to trừng mắt nhỏ với ấy, tôi kiệt sức mà ngủ thiếp đi trên ghế sofa.
Khi tỉnh lại, tôi muốn đi vệ sinh, ấy vẫn ngồi đó, không biết đang nghĩ gì.
16
“Tôi muốn đi vệ sinh. Anh định trói tôi đến khi nào?”
Anh ấy tôi một cái, không có chút tĩnh.
“Em bây giờ là tội nhân, còn dám đòi hỏi sao?”
“Tôi là tội nhân, chẳng phải cũng hưởng lợi sao? Mỗi ngày tôi đều mua cơm cho , rất mệt đấy! Còn phải phục vụ cả cùng phòng của nữa! Với lại, tôi đã sẽ trả lại tiền cho rồi, số tiền đó tôi thật sự không có phúc hưởng đâu.”
Tôi nhớ lại mẹ ấy rằng có một người em trai, liền cảm thấy có lẽ mình đã theo đuổi nhầm người rồi.
Bởi vì theo quan sát của tôi, bên cạnh Thẩm Tại Châu ngoài tôi cứ bám riết thì hoàn toàn không có bóng dáng người con nào khác, hoàn toàn trái ngược với hình tượng công tử đa trong lời đồn.
Vậy là tôi đã chọc nhầm người rồi. Nếu là em trai ấy thì có lẽ đã không có nhiều chuyện đến .
Vì , tôi buột miệng :
“Tôi biết rồi, là tôi đã chọn sai người. Biết thế tôi nên tìm em trai của ngay từ đầu. Tôi xin lỗi chưa? Nếu vẫn giận thì tôi sẽ mua cơm cho , mua cả một học kỳ luôn?”
Nhắc đến em trai, sắc mặt ấy càng khó coi.
“Vậy là, đúng như mẹ tôi , em tiếp cận tôi chỉ vì tiền? Và ban đầu thực ra em định theo đuổi Thẩm Nghị Ngôn?”
17
Tôi nghe câu đó mà không khỏi rùng mình. Nhưng ấy đột nhiên thay đổi vẻ mặt, dường như tâm trạng tốt hơn hẳn. Anh ấy còn giúp tôi cởi dây trói.
Tôi chẳng hiểu nổi ấy bị sao nữa.
Bên ngoài trời đã tối. Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, tôi hỏi:
“Vậy tôi đi rồi chứ? Mai muốn ăn gì để tôi mua cơm cho để tạ lỗi. Còn về số tiền mẹ đưa tôi…”
“Cái đó bà ấy đưa cho em, không liên quan đến .”
Anh ấy mỉm với tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy ấy . Trước giờ tôi luôn nghĩ ấy bị “liệt mặt” cơ.
Cười rất đẹp, lại rất lạnh lẽo.
Rồi ấy :
“Anh đồng ý với lời tỏ của em, từ nay em là của . Có bất ngờ không?”
Tôi chỉ cảm thấy sợ hãi thì đúng hơn.
18
Anh ấy đặt tay lên vai tôi, ghé sát vào tai tôi thì thầm:
“Anh sẽ khiến em hối hận vì đã dám trêu chọc .”
Tôi không nhịn mà rùng mình.
“Em có thể từ chối không?”
“Em nghĩ sao? Bị nhốt ở đây mãi hoặc , tự em chọn đi.”
Anh hùng không sợ thiệt trước mắt. Hơn nữa, ấy đẹp trai như , ai thiệt thòi còn chưa chắc.
Vì tôi :
“Thế thì em chọn của .”
19
Nhưng tôi đã đánh giá thấp độ vô liêm sỉ của Thẩm Tại Châu.
Sau khi về trường, ấy công khai nắm tay tôi đi khắp nơi, ai ai cũng chúng tôi đầy ngưỡng mộ.
Rồi cầu của ấy còn nhiều hơn trước, chỉ cần tôi không có tiết học, ấy sẽ lập tức gọi tôi qua.
Ban đầu, tôi chẳng thèm để ý.
Giờ đã rõ ràng như rồi, tôi đâu còn phải hầu hạ ấy nữa, đúng không?
Tôi không ngốc mà đem sức lao dâng lên như . Thế là tôi phớt lờ ấy và tự mình ôn bài trong thư viện.
Nhưng niềm vui của tôi chẳng kéo dài mấy ngày thì ấy đã chặn tôi trong thư viện. Anh ấy không giận, chỉ lạnh lùng tôi.
Tôi nhăn mũi :
“Em phải ôn thi, dù chúng ta là người đi nữa thì cũng không thể can thiệp vào cuộc sống của nhau chứ.”
Anh ấy gật đầu: “Tất nhiên.”
20
Nói rồi, ấy mở một chiếc hộp và :
“Giờ chúng ta là người , đây là món quà tặng em.”
Đó là một chiếc vòng tay trông khá đẹp.
Tôi còn chưa kịp từ chối thì ấy đã nắm tay tôi, ngay lập tức đeo chiếc vòng vào, còn nghe một tiếng “cạch” khi ấy bấm chốt.
Tôi ngạc nhiên , thì ra nó còn có mã khóa.
Bạn thấy sao?