4.
Ánh mắt âm u của ẻm khiến tôi đau lòng.
Sau khi Phó Trí Thâm và Lâm Tân Nguyệt gương vỡ lại lành, vô số đêm tôi mình trong gương với vẻ ngoài này.
Một người sắp chết, không cũng không có cơ hội sống.
Cương Băng nhi ở một bên có chút oán giận : "Bệ hạ lòng dạ rộng rãi, đương nhiên sẽ không tính toán chuyện nhỏ nhặt này với hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương cứ yên tâm đi..."
Ôi, còn ám chỉ tôi cơ à.
Bất quá, nguyên chủ đã có nàng dâu mà vẫn nghĩ đến bạch nguyệt quang, nàng không chuyên nghiệp cũng chả chung thủy, đáng đời bị chê .
Tôi không những không tức giận mà còn giơ ngón tay cái lên với Cương Băng nhi.
Nếu ở thời hiện đại, chắc hắn sẽ mắng Phó Trí Thâm đến khi không nhịn đái .
Tôi nhận lấy bát thuốc từ tay Cương Băng nhi, ngồi xuống cạnh giường nhỏ: "Đỡ hoàng hậu ngồi dậy, tôi... à, Cô sẽ tự mình đút thuốc cho hoàng hậu."
Cương Băng nhi nhanh tay đỡ hoàng hậu ngồi dậy.
Hoàng hậu cũng không tôi, vẻ mặt thờ ơ: “Bệ hạ mời trở về, thiếp sẽ tự chăm sóc thân thể thật tốt. Ngài mà ở đây lâu ấy à, lỡ mà khiến Liên Nguyệt công tử tức giận thì phải sao đây?”
"..."
Nữ đế rất chiều vị bạch nguyệt quang này, cũng giống y như Phó Trí Thâm chiều Lâm Tân Nguyệt .
Có một lần hoàng hậu ngã bị thương ở chân, nam hầu mời nữ đế đi thăm hoàng hậu nữ đế đến cái ngưỡng cửa còn chưa bước qua đã đi mất.
Nói: “Thật xin lỗi, Liên Nguyệt gần đây tâm không tốt, ta không muốn y không vui.”
Cho nên ấy à, hệ thống cầu ta tự mình thay thế nữ đế là có nguyên nhân cả.
Tra nam tra nữ nhất định không thể sống lâu.
Tôi im lặng ba giây rồi đưa ra quyết định.
Nếu tôi là nữ đế, y là hoàng hậu, chúng ta là vợ chồng, thì... mối quan hệ tan vỡ của bọn họ để tôi đến gánh vác!
Tôi đặt bát thuốc xuống, nắm lấy tay hoàng hậu.
Chắc y không ngờ tôi lại nên kinh hãi rụt tay lại, lúc này y bệnh nặng, thân thể của nữ đế đã luyện võ nhiều năm nên sức lực không nhỏ, y căn bản không thoát ra , cuối cùng chỉ có thể vừa ngại vừa giận tôi:
"Bệ hạ như là có ý gì?"
Nhìn biểu cảm của hoàng hậu mà tim ta muốn tan chảy.
Mỹ nhân thật đẹp.
Nếu kiếp trước tôi gặp ẻm, Phó Trí Thâm sẽ ra sao?
Tôi nhẹ nhàng : “Mộ An, trước đây là ta không đúng, ta cưới chàng hậu lại không trân trọng, phụ tấm lòng của chàng, ta biết sai rồi, ta sẽ thay đổi.”
Mộ An sửng sốt một lúc rồi lại muốn rút tay ra, thử hai lần đều thất bại chỉ đành bỏ cuộc, cụp mắt xuống : “Bệ hạ sao phải lôi thiếp thân ra trò ."
"..."
Tôi phải thế nào để Mộ An tin rằng tôi quyết tâm sống tốt với ẻm?
Tôi đang phiền não thì Phó Trí Thâm đột nhiên lạnh ——
"Chậc, không ngờ đấy Nghiêm Nặc. Cô diễn tốt đấy!"
"Sao? Cô tưởng mình diễn một màn như sẽ khiến tôi tức giận? Sẽ đố kỵ? Sẽ ghen? Tôi cho biết, nếu nghĩ ..."
“Câm mồm!" Tôi quay lại Phó Trí Thâm, ánh mắt tàn bạo.
Phiền thấy mẹ.
Mộ An bị hai chữ này của tôi dọa đến mức toàn thân run rẩy, nam hầu trong phòng cũng quỳ xuống.
Tôi lại trừng mắt Phó Trí Thâm, rồi lại Mộ An: "Xin lỗi, không phải ta chàng, ý ta là một... con ruồi thúi."
Phó Trí Thâm: "Nghiêm Nặc mắng tôi là ruồi sao, lại xem nào? Cô mắng lại một câu thử xem?"
Tôi phớt lờ Phó Trí Thâm: “Mộ An, ta hứa với chàng, từ nay trở đi, Tống Liên Nguyệt trong lòng ta chẳng là cái thá gì cả.”
Vừa tôi vừa nâng cằm Mộ An lên nhẹ nhàng hôn.
Chỉ một lúc thôi vẫn cho hai chúng tôi đỏ mặt, vẻ mặt ngượng ngùng của ẻm cũng thật đẹp:
“Bệ hạ, ngài…”
“Ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng.”
Tôi , lại cầm bát thuốc lên, “Thế bây giờ uống thuốc chưa nào?”
Trong đại sảnh, tôi múc một thìa, Mộ An nhấp một ngụm, không khí vô cùng hòa hợp.
Tất nhiên là đối với tôi, nếu không có giọng phiền phức của Phó Trí Thâm thì càng tốt hơn——
"Hả? Cái gì? Nghiêm Nặc cư nhiên hôn một người đàn ông khác trước mặt tôi?"
“Được lắm Nghiêm Nặc, lắm, diễn trò diễn đến cả phần này rồi?”
"Số mới của là bao nhiêu? Nhanh lên, cho tôi biết ngay!"
Bạn thấy sao?