Nữ Chính Bênh Vực [...] – Chương 3

7.

Ta thuận lý thành chương ở lại Chiến vương phủ.

Không có Hạ Duyệt mà kế mẫu đáng ghét, cuộc sống của ta như trăm hoa đua nở, vui vẻ miễn bàn.

Ta thanh tiến độ ngày càng tăng, cảm giác thành tựu vui mừng vô cùng sâu sắc.

Hạ Linh và Bắc Thần Liệt cũng xuất hiện vài phần cảm mập mờ.

Hôm nay đánh nhau, ngày mai tặng hoa.

Còn có cái gì vui hơn khi nam thẳng nữ thẳng nhau ở cự ly gần như ?

Hôm nay, ta ở lương đình hóng mát đọc thoại bản.

Á à.

Nha hoàn dẫn một nữ tử áo trắng chậm rãi đi đến.

Ta nhíu mày, trong mắt nữ tử kia hiện ra vẻ đề phòng đánh giá ta: “Vị này chính là Vương phi tỷ tỷ sao?”

Vương phi tỷ tỷ?

Mới mở miệng mùi vị đã bay ra phảng phất một vùng trời, úi chà, ta gặp đồng nghiệp.

[Ting ting! Phát hiện nhân vật

xuất hiện bên cạnh ký chủ, hiện tại mở ra thời hạn khiêu chiến, thành công có thể nhận phần thưởng gấp ba, xin mời tiếp nhận sát thương -1].

-1
-1
-1
-1
-1

Nha hoàn thấy nàng hiểu lầm vội vàng giải thích ta là muội muội của Vương phi đến phủ ở tạm.

Địch ý trong mắt nàng ta chẳng giảm nửa phần.

Chờ nha hoàn rời đi, nàng dẫn đầu phát tấn công.

“Ta mà, ta còn tưởng đồ đần đã biến lại thành người bình thường, không ngờ lại là muội muội của đồ đần. Ta là nữ nhi của Phó tướng dưới trướng Liệt ca ca, là thanh mai trúc mã với Liệt ca ca. Sau này ta sẽ là Trắc phi của Chiến vương, người đừng mơ mộng hảo huyền dựa vào tỷ tỷ đần độn của minh mà ven hồ ngắm ké ánh trăng, nên biết thân biết phận của mình, nhanh tìm một cái nhà nhỏ nào mà gả đi đi.”

Chỉ thế thôi à?

Ta liền đứng dậy đi đến trước mặt nàng.

Nở nụ : “Hồi sáng ngươi ăn điểm tâm là đậu hũ thối phải không? Ở chỗ này mở miệng phun ra gì, đi nhầm chỗ nên coi đây là nhà xí của ngươi chắc? Eo, ta ở đây có cái khăn tay nè, không ấy ngươi lau miệng cái đi? Phun nhiều như nhất định đã đói bụng, chờ một chút ở lại dùng bữa nha, vừa vặn phía tây vương phủ có cái nhà xí đủ chặn miệng ngươi lại.”

Nàng bị ta tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, mắng ta là đồ không có giáo dưỡng, nâng tay muốn đánh ta.

Ta thoáng qua nơi xa xa đang có người đi tới.

Cúi người quăng mình ngã xuống đất.

Ta lúc ấy phối hợp cầm khăn che mặt ‘huhu’ khóc rống lên: “Không biết ta đã đắc tội vị tiểu thư này cái gì, sao ngươi lại đánh ta?”

Nữ tử áo trắng có chút bối rối, “Ngươi diễn cái gì mà diễn, ta đánh ngươi khi nào!”

Nói xong nàng muốn kéo ta từ dưới đất lên.

Cái này không đâu, ở dưới mí mắt ta mơ tưởng hoại CP của ta, KPI hôm nay trông cậy hết vào ngươi nha.

Ta ra vẻ sợ hãi lùi về phía sau, từ xa giống như nàng đang đuổi theo đánh ta.

“Ngươi gì đó!’

Hạ Linh bước nhanh tới, nắm lấy cánh tay nàng ta.

Nữ tử áo trắng ‘ưm’ một tiếng, lập tức thay đổi sắc mặt về phía Bắc Thần Liệt sau lưng Hạ Linh : “Vương gia, nàng là ai? Nắm tay người ta đau quá!”

Khá lắm, ở trước mặt ta ngươi cái gì đó?

Hạ Linh hất tay nàng ra, đi đến đỡ lấy ta.

Nữ tử áo trắng thuận thế hướng vào lòng Bắc Thần Liệt ngã xuống.

Nhưng đâu có ngờ Bắc Thần Liệt nghiêng người tránh thoát.

Nàng ta muốn mở to miệng khóc lóc kể lể, ta đoạt đất diễn trước: “Tỷ tỷ, tỷ phu đừng trách vị nương này, là muội không cẩn thận vấp té, thật sự là do muội không cẩn thận mà vấp té tuyệt đối không phải nàng đẩy muội té đâu.”

“Muội chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, tỷ phu không cần vì muội mà khiến cho vị tiểu thư nhà phó tướng này khó xử, nàng mở miệng một tiếng gọi Liệt ca ca, lại còn muốn Trắc phi Vương phủ, chắc chắn có ít nhiều quan hệ gì đó với tỷ phu.”

“Nhưng muội biết tỷ phu không phải người như thế. Không sao đâu, chỉ cần muội có thể ở bên cạnh tỷ tỷ lâu thêm một chút, ít ủy khuất này đã là gì. Muội chẳng thấy thương tâm một chút nào, thật đó tỷ tỷ.”

Bắc Thần Liệt lúc này bị tiếng tỷ phu mê hoặc, thấy ta uyển chuyển cáo trạng mặt hắn còn đen hơn đáy nồi.

Nhìn thấy mặt mũi Hạ Linh tràn đầy hai chữ không vui, hắn lập tức mở miệng: “Vô lý, Liệt ca ca cái gì! Trần phó tướng theo ta nhiều năm, ta dựa vào mặt mũi hắn nên kêu ngươi một tiếng Trần tiểu thư không phải để ngươi ở chỗ này không biết tôn ti tung tin nhảm nhí. Bản vương muốn cưới ngươi Trắc phi khi nào!”

Bắc Thần Liệt xong lại chỉ vào Hạ Linh, nàng là Vương phi duy nhất, để nữ tử áo trắng thỉnh an.

Đụng ai không đụng tự nhiên đụng đến ta chi.

[Ting ting! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến, tổng tiến độ của nhiệm vụ là .]

8.

Ngày tự do gần như đã nằm trong tầm tay.

Cốt truyện cũng phát triển theo hướng ban đầu.

Trên cung yến, Chiến vương mang theo Vương phi tham dự.

Hạ Linh đã thay đổi sự ngu ngốc trước đây của mình, ‘bốp bốp’ vả vào mặt mọi người.

Điều này dĩ nhiên khiến cho cẩu Hoàng đế nghi ngờ vô cớ.

Một ngày sau đã phái Bắc Thần Liệt đến biên quan.

Cũng không lâu lắm, mười vạn đại quân của địch quốc tiếp cận.

Bắc Thần Liệt thu báo sai, bị nhốt ở biên thành, cẩu Hoàng đế chậm chạp không phái viện quân đến ứng cứu.

Đêm khuya, Hạ Linh một mình ngồi trong lương đình uống rượu ngắm trăng.

Ta biết nàng đang đấu tranh cảm đối với Bắc Thần Liệt, nếu như nàng muốn tự do, hiện tại là cơ hội tốt nhất.

Lúc này, đến phiên trà xanh trợ công ta lên đài.

“Tỷ tỷ đang lo lắng cho tỷ phu sao?”

Hạ Linh sửng sốt không lên tiếng.

“Tỷ phu thích tỷ tỷ, muội rất rõ. Mặc dù bình thường tỷ phu rất hung hăng lại chẳng hiểu phong . Chỉ biết tìm tỷ đánh nhau, tặng hoa cũng là hái trộm chậu hoa mẫu đơn bên cạnh, huynh ấy còn không biết dỗ ngon dỗ ngọt, luôn tỷ rồi lén lút đỏ mặt, miệng còn rất đần...”

“Khụ khụ.”

Hạ Linh mất tự nhiên ho khan hai tiếng đánh gãy lời ta, ta mới phản ứng mình phàn nàn về Bắc Thần Liệt hơi nhiều, vội vàng vớt vát lại.

“Tuy nhiên con người chính là như , một khi nảy sinh cảm với người khác sẽ vô thức trở thành thế.”

Nữ thẳng Hạ Linh từng câu một phản bác lại.

Ta nắm chặt tay nàng: “Những ưu điểm của tỷ phu muội không thấy, vì huynh ấy không ở trong tim muội.”

[Ting ting! Quá trình phát triển cốt truyện đã bắt đầu, vì để tránh ký chủ nửa chừng bỏ dở cốt truyện, tiến độ nhiệm vụ sẽ lưu trữ lại. Tổng tiến độ , hệ thống sẽ khởi lại sau hai tháng, rất mong chờ gặp lại ký chủ lần sau.]

Bị hố!

Hệ thống ch.ó m.á ngươi ăn cái gì mà lợi , còn có năm từ thì cho ta kết thúc nhiệm vụ luôn đi, cái cmn còn khó khăn thêm nữa.

Ta mắng hệ thống đến nửa đêm, nó một tiếng cũng chẳng thèm trả lời.

9.

Không ngoài dự liệu, hôm sau Hạ Linh rời đi.

Nàng tập hợp thế lực của mình, trong đêm chạy đến nơi đóng quân của viện binh, xúi giục tướng lĩnh.

Lúc nàng rời đi để lại cho ta hai hộ vệ, bảo ta rời khỏi Vương phủ.

Nhưng tỷ tỷ của ta ơi, ta còn năm câu chưa .

Vẫn là đi tìm người thôi.

Bên này chân trước ta vừa rời khỏi thành chân sau cẩu Hoàng đế đã hạ lệnh phong tỏa Vương phủ, lại phái người đi đến Tướng phủ.

Sau đó liền truy bắt ta.

Bởi vì cẩu phụ thân bo bo giữ mình, hiến kế ta thân thiết nhất với Hạ Linh, bắt ta sẽ có tác dụng.

Chờ rời khỏi kinh thành, chỉ còn lại mỗi mình ta.

Ta mặt mày đầy bụi đất đi trên đường, cảm thụ sâu sắc mị lực của những người không biết cưỡi ngựa, đi bằng hai chân mỏi muốn ch.ết.

Lúc này, một chiếc xe ngựa dừng trước mặt ta.

“Hạ nương.”

Ngón tay thon dài vén rèm lên, Mạnh Vân Châu ha hả ngồi trên xe ngựa lên tiếng chào hỏi ta.

Lúc đi theo Hạ Linh, ta ăn ngon uống sướng, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất.

Dáng vẻ ăn mày hiện tại cũng khó hắn nhận ra.

Mạnh Vân Châu mời ta lên xe, ta đương nhiên cầu còn không .

Hắn vẫn mặc bạch y, híp mắt : “Ta đoán Hạ nương muốn đi biên thành.”

“Ông chủ Mạnh thật biết đoán, ngươi đoán hay như chi bằng bây giờ đoán xem đêm nay ta muốn ăn gì.”

Mạnh Vân Châu tỏ vẻ không cần đoán, mình có tiền, tùy ý là .

Ta ăn cái chân giò lớn, vừa lòng thỏa ý.

“Hạ nương thích ăn chân giò thật đấy!”

“Ừm, trước kia không ăn.”

“Tướng phủ hà khắc với nương như thế sao?”

Ta không , không phải do Tướng phủ hà khắc, là do thân thể lúc trước của ta sinh bệnh suy yếu chỉ có thể ăn uống thanh đạm.

Ta với Mạnh Vân Châu ta muốn tới biên thành, nhờ hắn giúp ta một chút.

“Làm đối với ta có gì tốt?”

“Sau khi thành công, ta đưa ngươi bốn ngàn vạn.”

Ngàn vạn vui vẻ. Ngàn vạn tài lộc.

Ngàn vạn khỏe mạnh. Ngàn vạn trường thọ.

Tiểu tử, thân là bằng hữu tốt của Bắc Thần Liệt, đừng cho rằng ta không biết ngươi cũng đang chạy tới biên thành.

......

Đi cùng Mạnh Vân Châu, khỏi cũng biết vô cùng vui vẻ.

Nhưng loại vui vẻ này nhanh chóng tan biến khi lệnh truy nã hắn ban hành.

Đường đường là người giàu nhất, thế mà không biết chuẩn bị một chức quan ở biên thành nhỏ nhoi này.

“Ông chủ Mạnh, thiếu tiền đến à?”

“A? Chỉ thiếu một nương tử thôi.’’

???

“Nói .”

Sau này ta mới biết mình ngây thơ, lệnh truy nã quả thật là lệnh truy nã.

Chỉ là chân dung trong lệnh truy nã có phải Mạnh Vân Châu không thì còn chưa chắc.

Báo cáo

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...