[Novel] Thợ Săn Muốn [...] – Chương 290

Vroom.

Động cơ gầm lên như tiếng sấm. Cha Eui-jae lao lên không trung tính đáp xuống một cách điêu luyện mà không hề thành công.

Tại sao ở đây lại không có tòa nhà cao tầng nào nhỉ?

Hít một hơi thật sâu, Cha Eui-jae vô thức bật dậy và chạy hết tốc lực. Nhưng…

…Mình đang chạy đến đâu ?

Thực ra chẳng có nơi nào để đi. Lựa chọn tốt nhất có lẽ là Hong Ye-seong, Jirisan thì quá xa, và không biết đường. Nếu vào một ngục tối hay Vết nứt, chỉ có thể Sa-young sẽ đợi ở lối ra.

Mình không thể thế với Sa-young.

Hình ảnh Sa-young đứng bên bờ biển hiện lên trong đầu . Anh không muốn thấy cảnh tượng đó lần nữa. Và thế là cuộc đua không mục tiêu bắt đầu. Một người chạy bằng chân, người kia trên một phương tiện hai bánh—có thể là Môtô. Dù điều kiện không công bằng, khoảng cách giữa họ vẫn không dễ dàng thu hẹp.

Khi Cha Eui-jae chạy theo bất cứ đâu mà đôi chân dẫn lối, tiếng cơ ầm ầm vẫn vang lên phía sau. Anh quay lại và hét lên, chỉ tay về phía đó.

“Này! Em không có giấy phép à? Em nghĩ mình có thể lái nó thế à?”

Giữa tiếng ầm ào của cơ, một giọng thoải mái vang lên.

“Vậy thì sao? Dù sao thì đây cũng chỉ là một thế giới của những ký ức mà thôi.”

Thật sự là một tay lái không có giấy phép! Cha Eui-jae, người tự hào về lối sống tuân thủ pháp luật của mình, trừng mắt .

“Tên khốn này thậm chí còn không sợ luật pháp. Em muốn báo cáo em sao? Anh sẽ nhờ Jung Bin bắt em đó!”

“Anh nghĩ em không muốn có giấy phép à? Tất cả các trung tâm kiểm tra đã bị tàn rồi. Dù em có muốn, em cũng không thể lấy đâu.”

“Ồ.”

Anh không nghĩ đến điều đó. Cha Eui-jae ngượng ngùng hạ tay chỉ tay xuống. Sa-young càu nhàu to đủ để nghe thấy.

“Tại sao vẫn còn trung tâm kiểm tra? Mọi con đường đều bị Trắng Xoá hủy rồi. Anh suy nghĩ chút đi hyung.”

“Bớt linh tinh đi. Ai dạy em lái xe máy ?”

“Honeybee.”

“Vậy chiếc xe này của ai?”

“Của Honeybee.”

“Em ăn cắp à?”

“Không, em mượn thôi. Chỉ một lúc thôi mà.”

Vậy là chiếc xe máy quý giá của Honeybee vẫn còn sống sót trong thế giới đổ nát này. Cha Eui-jae siết chặt cây giáo. Nếu hỏng con đường một chút, có lẽ Sa-young sẽ không đuổi kịp . Biết đâu có thể tạo ra một cái hố lớn để chặn hắn lại.

Nhưng ý nghĩ về việc Sa-young có thể bị thương khiến dừng lại. Cha Eui-jae bỏ qua ý định đó và từ từ thả lỏng tay khỏi cây giáo. Sa-young, vẫn tiếp tục đuổi theo trên chiếc xe máy, lại lên tiếng.

“Sao không dừng lại đi? Em đã hỏi hết tất cả những câu hỏi rồi mà.”

Cậu sẽ dừng lại nếu là tôi à? Cha Eui-jae không đáp, vẫn tiếp tục chạy. Sa-young, có vẻ như không biết mệt, tiếp tục .

“Sao cứ chạy trốn thế?”

Cậu không chạy sao? Cha Eui-jae liếc các con số đỏ đang đếm ngược. Khi cái chết đến gần hơn, J càng ít dành thời gian bên Sa-young. Trong những khoảnh khắc cuối cùng, đã bịa ra vô số lý do để xa lánh.

Lý do thì đơn giản.

cảm sẽ nảy sinh. Và tất cả những nỗ lực để buông bỏ sẽ chẳng có ý nghĩa gì.

Âm thanh của cơ ngày càng lớn hơn. Sa-young dường như đang tăng tốc. Khi Cha Eui-jae chuẩn bị nhảy lên và vung cây giáo, một luồng sát khí lạnh lẽo đột ngột tê liệt sống lưng . Không khí xung quanh như đóng băng lại. Cha Eui-jae dừng lại, cơ thể căng cứng sẵn sàng.

Sát khí?

Sát khí mạnh đến mức có thể khiến cả những Người thức tỉnh lâu năm cũng phải gục ngã. Cha Eui-jae bật khô khan, không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình. Anh quay lại.

“Ê, em vừa nhắm sát khí vào à?”

Sa-young trả lời một cách thờ ơ, giọng không hề tỏ ra hối lỗi.

“Ồ… cảm nhận à? Em nghĩ sẽ  dễ bỏ qua nếu nhẹ nhàng hơn, nên em tăng cường một chút.”

“Em dám nhắm sát khí vào hyung sao? Đó là cách dạy em à?”

Khi Cha Eui-jae quay lại để mắng cậu, Sa-young đã nhanh chóng nắm lấy cơ hội tăng tốc và kéo ngang qua . "Rít." Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường, và Sa-young vươn tay ra, quấn chặt tay quanh hông Cha Eui-jae và kéo lại gần.

“Xin lỗi nhé. Có lẽ em đã không dạy dỗ đúng cách.”

“Gì cơ?”

“Aii bảo bỏ chạy cơ chứ?”

Cánh tay của Sa-young siết chặt quanh hông Cha Eui-jae. Một vật tròn và lạnh chạm vào xương bả vai của Cha Eui-jae—chắc hẳn đó là mũ bảo hiểm của Sa-young. Ít nhất hắn có vẻ còn đủ sáng suốt khi mà còn nhớ đội mũ bảo hiểm

Một tiếng thở dài sâu vang lên từ phía sau.

“Hyung…”

"......"

Cha Eui-jae bắt đầu cố gắng gỡ tay của Sa-young ra, rồi lại bỏ cuộc. Đã lâu lắm rồi không cảm nhận

sự ấm áp, dù thực ra cũng không phải là lâu lắm. Khi Cha Eui-jae im lặng trong vòng tay của Sa-young,

tiếng gầm của cơ xe máy dừng lại, và những rung cũng ngừng hẳn.

Cha Eui-jae đảo mắt qua lại, không thấy gì và cũng không biết phải gì nữa. Cảm giác như có ai đó

đổ sơn trắng vào đầu , tê liệt hết tất cả suy nghĩ.

Cuối cùng, những lời duy nhất có thể thốt ra lại là:

“…Em chạy theo đến đây gì?”

“…Cái gì cơ?”

Sa-young siết chặt hơn nữa. Cha Eui-jae có thể nghe thấy tiếng nghiến răng. Ah, đó không phải là câu hỏi đúng. Cha Eui-jae cắn chặt lưỡi khi tay Sa-young siết lại mép áo .

Rắc. Tiếng xương khớp tay của Sa-young nứt ra rõ ràng trong không gian.

"Sau tất cả những gì đã lại hỏi em tại sao em chạy theo?"

"Ê, em cái gì thế về ‘tất cả những gì đã ’ là sao—"

"Chẳng lẽ không nhận ra sao? đã phớt lờ em dù em gọi bao nhiêu lần, bỏ đi không quay đầu lại, và giờ lại hỏi em tại sao em ?"

"......"

"Đúng rồi. Chắc muốn thấy em chạy theo như một con chó. Vậy là em đi theo. Anh vui không? Anh thích không?"

Cha Eui-jae không gì. Anh không thể phủ nhận việc mình đã cố phớt lờ những tiếng gọi của Sa-young.

Tất nhiên, điều đó cũng không dễ dàng gì đối với .

Anh đã phải tự kiềm chế không quay lại hay ý muốn chậm  lại bước chân vô số lần. Nếu không có khả năng Poker Face, đã sớm từ bỏ rồi.

Cha Eui-jae nhận ra mình đã tự đào hố cho mình, và giờ hố ấy lại sâu thêm một mét. Sa-young không có ý định buông tha .

Sa-young khẽ đụng nhẹ vào xương bả vai của Cha Eui-jae bằng chiếc mũ bảo hiểm.

"Vậy không muốn cho em biết đang tính gì sao? Ý định thật sự của là gì?"

"Ý định á? Anh chỉ đang hoàn thành vai trò của mình thôi."

"Ah... em hiểu rồi."

Giọng của Sa-young trở nên lạnh lùng. Hai cánh tay, vốn đã ôm chặt lấy eo Cha Eui-jae, bỗng nhiên buông ra. Cha Eui-jae quay lại , tay vô thức chạm vào eo trống không của mình. Dù thị giác vẫn còn mờ mịt, có thể nhận ra hình dáng của Sa-young đang ngồi trên xe, một chân đặt xuống đất. Những ngọn lửa tím bao quanh cậu ấy lúc này bập bùng, nhấp nháy không đều.

"Chắc nghĩ em không biết gì phải không?"

"......"

"Xin lỗi thất vọng, có lẽ em biết nhiều hơn đấy."

"Vậy em biết gì?"

Sa-young khẽ chạm vào một vật gì đó bằng ngón tay. (đầu)

"Biết đã đi đâu, gì, ăn gì, ngủ bao lâu trước khi chết ở thế giới này _ ở đây"

"…Đó là… quá nhiều rồi."

Thực ra, chẳng khác gì theo dõi , phải không?

Cha Eui-jae chỉ nuốt xuống những lời này mà không thốt ra.

Cảm nhận sự khó chịu của , Sa-young vội vã giải thích.

"Thật ra, không phải là ký ức của em. Là của người khác."

"Ô, ừ… rồi."

"Dù sao..."

Âm thanh của vải da cọ vào nhau cho thấy Sa-young đã khoanh tay lại.

"Em đã so sánh mọi thứ, dù không muốn. Từ lúc phớt lờ em cho đến giờ, hành của quá giống với những gì trước khi chết trong kí ức của em. Cả những dấu hiệu xuất hiện quanh cũng giống hệt."

"......"

"Điều đó có nghĩa là… sắp chết rồi."

Cha Eui-jae liếc những con số đỏ. Thời gian còn lại cứ thế trôi qua như cát qua khe tay.

Có lẽ Sa-young coi sự im lặng của là sự thừa nhận, vì cậu ấy thở dài thật dài.

"Giờ em mới hiểu tại sao Hong Ye-seong bảo cứ đợi."

Cha Eui-jae, trong lúc đó, cũng nhận ra lý do tại sao mình lại tìm mọi cách tránh Sa-young. Đó là vì mỗi giây phút cậu ấy, mỗi lời với nhau đều quá an ủi, tôi...

"Anh không muốn chết."

Suy nghĩ này thoát ra khỏi miệng trước khi kịp ngừng lại.

Miệng đắng ngắt. Cha Eui-jae liếm đôi môi khô nẻ, vết nứt trên môi nhói. Một vị tanh nhẹ của máu còn đọng lại. Anh cố gắng hình dung khuôn mặt của Sa-young trong đầu mình đành bỏ cuộc. Có lẽ việc mất đi thị giác lại là một điều may mắn.

Anh không bao giờ muốn thấy ánh trên khuôn mặt của Sa-young khi đang chứng kiến sự mất mát lần nữa.

Vào lúc đó, một bàn tay đeo găng tay da lạnh lẽo nhẹ nhàng nắm lấy tay . Cảm giác ấm áp mơ hồ từ dưới lớp da ấy truyền đến. Một ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve trên mu bàn tay .

"Em không hiểu. Tất cả những thứ hùng ấy—nghĩa vụ, trách nhiệm. Em không quan tâm đến Người Hùng J đâu. Em luôn muốn thấy Cha Cha Eui-jae nhiều hơn là J."

"......"

"Chỗ này chỉ là những ký ức còn sót lại... cứu sẽ chẳng thay đổi gì đâu."

"......"

"Nhưng dù sao, nếu sẽ chết, nếu không thể tránh khỏi... "

Bàn tay nắm lấy siết lại, đau đớn. Sa-young kéo Cha Eui-jae lại gần. Cha Eui-jae không chống cự. Giọng điềm tĩnh của Sa-young thì thầm bên tai .

"Chết trước mặt em đi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...