Những mảnh gỗ vụn bay tung tóe khi cột nhà gãy nát với tiếng rắc sắc lẹm. Lee Sa-young, giờ đang dùng tay giữ chặt chiếc cột nghiêng ngả, há hốc Cha Eui-jae rời khỏi hiện trường. Giọng hắn đầy phẫn nộ.
“Anh bị điên à? Hoàn toàn mất trí rồi sao?”
Cha Eui-jae ung dung xoa xoa sau đầu. Không đau, không có cục u, không có vết lõm. Tốt. Anh tự mãn trả lời với vẻ thản nhiên.
“Chà, không thể đá em, nên phải cột nhà thôi. Còn lựa chọn nào khác đâu?”
“Loại đầu óc méo mó nào nghĩ ra cách đó chứ? Em muốn bổ não ra xem có bị lỗi không!”
“Hoàn toàn bình thường, cảm ơn nhé.”
Không đời nào để Honeybee hay Hong Ye-seong thấy mình rơi vào huống khó xử như thế. Nếu tháo mặt nạ ra, ánh mắt không thể giấu , mà Sa-young thì quá tinh ý. Mọi chuyện sẽ bị lộ ngay tức khắc.
Em ấy bây giờ đang có biểu cảm gì nhỉ? Chắc là vẻ mặt bất mãn, lông mày nhíu lại, mắt nheo lại. Có lẽ còn thêm ánh kiểu “Sao tôi phải chịu đựng tên ngốc này?” nữa. Kỳ lạ thay, Cha Eui-jae bỗng muốn đưa tay chạm vào mặt hắn, xem thử hắn đang bày ra bộ dạng gì.
Đúng lúc đó, những bước chân dồn dập vang lên.
“Có chuyện gì thế? Hai người lại đánh nhau à?”
“Cục cục!”
Ngọn lửa nhỏ, trông như Kkokko, lao đến và bắt đầu mổ vào Sa-young liên tục. Trong khi tiếng mổ vang lên không ngớt, Honeybee bước nhanh về phía Cha Eui-jae.
“Chuyện quái gì xảy ra ? Sao cái cột thành ra thế kia? Cậu ta à?”
“…Cũng gần như .”
Dù sao thì nguyên nhân cũng là do hành của Sa-young. Anh nhún vai, và Honeybee khẩy.
“Ha.”
Cô lắc đầu, với giọng bất mãn, “Thật , hai người... J, ổn chứ? Đỡ hơn chưa?”
“Ừ, tôi ổn rồi.”
“Tốt rồi, nhớ giữ sức đấy. Nhìn ngất xỉu vì sốt khiến tôi nổi hết da gà. Để việc chiến đấu lại cho tôi với Sa-young lo là .”
Cô vỗ mạnh vào vai . Cha Eui-jae, người vừa một cột nhà bằng đầu, nở nụ tươi.
“Được thôi.”
“Còn tôi thì sao? Chỉ lo cho nhau, không ai để ý đến tôi à?” Lee Sa-young chen vào, giọng bực bội.
Honeybee khẩy. “Ghen à? Cứ giữ cột đi. Kẻ Khai Mở Lãng Mạn đang ở bên trong đấy. Nếu buông tay, cậu ấy bị đè thì sao?”
“Cậu ta sẽ không bị thương đâu.”
“Ừ nhỉ.”
“Hong Ye-seong đâu?”
“Hửm… Có vẻ đang trên đường tới đây. Không biết cậu ta đi đâu nhỉ?”
Tiếng bước chân lê lết trên nền đất vọng lại gần, kèm theo âm thanh của các vật dụng bằng nhựa và kim loại va vào nhau. Một mùi thảo mộc cay nồng thoảng qua khi bước chân dừng lại. Một giọng rộn ràng vỡ sự im lặng.
“Gượm đã, gượm đã. Gì đây? Lũ cướp à? Tôi mở cửa mời vào mà mấy người lại đang nhà tôi rồi?”
“Cậu đi đâu ?”
“Ôi, là Ong Bắp Cày đấy à? Tôi á? Đi ngâm chân dưới suối. Làm mới tinh thần là phải có chứ.”
“Đừng gọi tôi là Ong Bắp Cày. Ugh… Nhìn cậu kìa, đồ nghề leo núi, đồ cắm trại đủ cả. Cậu cắm trại dưới suối mấy ngày liền à? Tôi gọi mà cậu phớt lờ.”
“Đoán đúng rồi đấy! Đi cắm trại vui cực! Lần sau tham gia với tôi đi!”
Thật khó tin khi một người lại có thái độ vui vẻ như giữa bối cảnh tận thế. Honeybee thở dài nặng nề, bóp mạnh vai Cha Eui-jae. Hàm siết chặt khi lầm bầm qua kẽ răng.
“Xin lỗi, tôi không thể chuyện với hắn mà không đau đầu. Lượt của đó, J.”
“Gì? Sao lại là tôi?”
“Anh bình tĩnh hơn tôi mà!”
Không đời nào. Nhưng trước khi có thể cãi lại, Honeybee đã quay gót bỏ đi. Cha Eui-jae tập trung vào ngọn lửa nâu ấm áp mà đoán là Hong Ye-seong. Nên gì đây?
“Này, cậu biết tôi là ai đúng không?” Nghe hơi ngu.
“Sao cậu lại ở ẩn trên núi này?” Vẫn gay gắt.
“Cậu có biết chuyện gì đang xảy ra với ngày tận thế không?” Cũng không ổn.
Anh nuốt nước bọt.
Chỉ nghĩ ra toàn mấy câu sự.
Đối diện với Hong Ye-seong, ngay cả việc mở miệng cũng trở nên khó khăn. Có lẽ vẫn chưa thể đối diện với cảm lộn xộn trong lòng. Anh chưa từng “cảm ơn” hay “xin lỗi” với người mà trước đây từng gọi là “”.
May mắn thay, Hong Ye-seong lên tiếng trước.
“Cậu trông tệ lắm, giờ có vẻ khỏe rồi. Tốt đấy.”
“Nhờ cậu cả... Khoan đã, cậu theo dõi tôi à?”
“Ngọn núi này là nhà của tôi. Tôi thấy hầu hết mọi thứ. Không ngờ cậu lại cột nhà bằng cái đầu của mình đấy.”
Vừa ngân nga một giai điệu, Hong Ye-seong vừa bước ngang qua . Khoan đã, cậu ta biết chính xác cách cái cột bị gãy? Máu trong người Cha Eui-jae như đông cứng. Nếu khi nãy để mọi chuyện trôi theo đà... và hôn Sa-young, Hong Ye-seong hẳn đã thấy hết.
Cảm ơn trời, mình đã cái cột thay vì…
Tiếng gõ vào gỗ vang lên. Có vẻ Hong Ye-seong đang kiểm tra chỗ hư hỏng. Với vẻ mặt vui tươi, cậu ta , “Sa-young, tốt lắm. Cứ giữ nguyên như nhé!”
“Tôi giữ từ nãy giờ rồi.”
“Tuyệt! Tôi sẽ sửa ngay đây.”
Âm thanh của một chất dính nào đó trét lên vang lên khắp phòng, kèm theo mùi đất sét ẩm nồng. Trước đây Hong Ye-seong từng nhắc đến việc gốm sứ. Có phải đây là một trong những vật liệu cậu ta dùng không? Cha Eui-jae khoanh tay, cố tưởng tượng chuyện gì đang diễn ra.
Thật khó chịu…
Suy nghĩ rằng em ấy hẳn đã từng trải qua cảm giác bất lực như thế này lướt qua tâm trí . Có lẽ với em ấy, cảm giác ấy còn tệ hơn— khi em ấy vẫn còn là người thường chưa thức tỉnh. *
(đang nghĩ đến 240 còn nhỏ)
“Xong rồi! Để nó khô là cứng ngay. Bây giờ cậu có thể buông tay rồi!”
“Cậu định để như thật à? Liệu nó có ổn không đấy?”
“Tất nhiên! Đây là công thức đặc biệt của tôi.”
Tiếng vải sột soạt và một mùi hương ngọt dịu nhẹ thoảng qua gần Cha Eui-jae. Giọng trầm thấp đến rợn người vang lên bên tai .
“Lát nữa… hai người nên chuyện với nhau đi.”
“…”
Dù không thấy, Cha Eui-jae vẫn cảm nhận ánh xuyên thấu đầy mãnh liệt đang nhắm vào mình từ phía sau. Thái dương nhói lên vì áp lực đó. Một bàn tay to lớn lướt qua, xoa nhẹ sau đầu trước khi rút lại. Có vẻ như Hong Ye-seong đang tò mò không biết liệu hộp sọ của có còn nguyên vẹn sau cú va chạm vừa rồi.
Với tiếng sột soạt từ đồ nghề leo núi, Hong Ye-seong ngồi phịch xuống hiên gỗ.
“Vậy, điều gì đưa mấy người đến đây? Tôi không thường mở cửa cho ai đâu.Mọi người nên biết ơn đi.”
“Chúng tôi đến để hỏi cậu vài điều.”
Từ xa, tiếng kêu lớn của Kkokko vang lên. Một cơn gió thoảng qua, mang theo mùi hương thơm ngát của nhựa thông.
“Cậu chắc hẳn đã bắt đầu gì đó rồi, đúng không?” Hong Ye-seong lên tiếng, giọng đầy vẻ trêu chọc.
Cha Eui-jae chớp mắt giữa bóng tối. Hong Ye-seong thở dài một cách thật khoa trương, như thể cố để mọi người đều nghe thấy, rồi tiếp tục.
“Cậu đang nghĩ cách thoát khỏi đây, đúng không?”
“…”
“Đừng gì cả. Chỉ cần để thời gian trôi qua, rồi cậu sẽ tự nhiên rời đi thôi.”
Trong bóng tối mịt mùng, Cha Eui-jae tập trung vào thứ duy nhất mà có thể thấy: những con số đỏ chậm rãi đếm ngược thời gian còn lại của . Không quá nhanh, cũng chẳng quá chậm, chúng đang tiến dần đến cái chết của .
Chậm rãi, hỏi, “Cậu… có phải là ‘Hong Ye-seong’ mà tôi biết không?”
“Không, tôi chỉ là Hong Ye-seong.”
“…”
“Nhưng tôi biết cậu sẽ đến. Cậu phải đến.”
Hong Ye-seong đứng dậy, bước đi trên nền đất, mỗi bước chân khiến cát và bụi mềm bay tán loạn.
“Nơi này… không gian này là một Hầm ngục, tái tạo từ ký ức. Không chỉ là ký ức của một người, mà là tập hợp ký ức của những người đã chiến đấu đến phút cuối cùng.”
Mỗi người từng gặp ở đây đều sống một cách kỳ lạ. Nụ ấm áp của Jung Bin, những bài giảng nghiêm nghị của Nam Woo-jin, thậm chí cả những gương mặt thoáng qua của những người đi đường—tất cả đều quá thật để chỉ là ký ức.
“Nếu đang tự hỏi tại sao dấu vết của một thế giới đổ nát lại giữ lại thay vì bị xóa đi…”
Sau một thoáng dừng lại, Hong Ye-seong thêm, “Đã có người từng với tôi rằng thất bại có thể dạy chúng ta điều gì đó.”
“…”
Giọng cậu ta thay đổi, nhẹ nhàng và vui tươi khi cậu vỗ tay.
“Tất nhiên, tôi thì không biết đâu. Tôi là một thợ gốm thiên tài—tôi tin vào việc vỡ thất bại và tiếp tục tiến lên!”
Tất nhiên là rồi. Cha Eui-jae thả lỏng vai, cảm giác căng thẳng dần tan biến. Đứng gần đó, Lee Sa-young vỡ sự im lặng.
“Vậy, chúng ta chỉ ngồi đây mà không gì? Chứng kiến mọi người thất bại hết lần này đến lần khác?”
“Đúng .”
“Tôi có thể chịu , còn ấy?” Sa-young chỉ ngón tay vào lưng Cha Eui-jae. “Anh ấy đã bắt đầu âm mưu gì đó rồi.”
Cha Eui-jae đáp trả bằng một cú đá nhẹ vào ống chân hắn. Hong Ye-seong hớn hở .
“Vậy thì, ấy chỉ cần chết thôi!”
Mắt Cha Eui-jae mở lớn.
“Gì cơ?”
Bạn thấy sao?