“Đừng lo. Em sẽ hết sức mình.”
Đôi mắt của Yoon Ga-eul ánh lên vẻ quyết tâm, nắm chặt tay như để khích lệ bản thân. Vô ích. Việc khiến ấy hiểu ý ngầm của là không thể. Cha Eun-jae khẽ gật đầu yếu ớt, và Gaeul cúi vai, như thể cảm thấy đang từ chối.
“Vậy nên… đừng những điều giống như đây là kết thúc nữa.”
“……”
“Nếu không có J…”
“…Được rồi, hiểu rồi.”
Không có , ngày tàn của thế giới sẽ chỉ đến nhanh hơn. Sau khi chết, Jung Bin và Ma Tae-bok cũng sẽ theo sau. Nhưng chẳng thể gì cả. Cái chết của là điều chắc chắn, và không thể can thiệp vào một quá khứ đã định sẵn.
Chứng kiến một thế giới đang dần rơi vào diệt vong thế này thật là…
‘…Tốt nhất là nên thu thập thêm thông tin.’
Anh nghĩ về những người mà từng quen. Có lẽ, trong thế giới này, người dì của vẫn còn sống. Giữ lấy hy vọng nhỏ nhoi đó, hỏi:
“Em có biết một thợ săn tên Park Hye-kyung không?”
“Đương nhiên. Cô ấy từng là cánh tay phải của Giám đốc Ham.”
Thì ra, một lần nữa, thời quá khứ lại hiện lên trong câu trả lời. Sự bất an dâng lên trong lòng . Đôi môi của mấp máy, phải cố gắng mới có thể hỏi :
“Cô ấy… đã mất rồi?”
“Vâng, cùng với Giám đốc.”
“……”
“…Anh J?”
“Không có gì đâu.”
Anh lên trần nhà. Một kết cục khác đang chờ đợi , dù đã trốn chạy khỏi một kết thúc trước đó. Còn điều gì để ở đây? Ánh mắt của rơi vào Yoon Ga-eul, người đang với vẻ lo lắng. Anh hiểu. Anh biết về những đêm thức giấc với những giọt nước mắt, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
“Yoon Gaeul.”
“Vâng, J?” Ga-eul đáp lại, đôi mắt ngạc nhiên.
“Một ngày nào đó… sẽ đến lúc em phải đưa ra một quyết định.”
Ga-eul khẽ nhíu mày khó hiểu. Nhưng chắc chắn về điều này. Anh phải điều này ngay bây giờ. Nếu không ngay lúc này, sẽ không bao giờ có cơ hội nữa. Vươn tay ra, nắm chặt lấy bàn tay , giữ nó trong lòng tay mình.
“Đừng do dự. Hãy tự tin, kiên định.”
“…J?”
“Hãy những gì em cần . Lựa chọn của em không sai đâu.”
“……”
“Em hiểu không?”
Sau một khoảng lặng dài, Ga-eul từ từ gật đầu, như thể đang cẩn thận cảm nhận từng lời của . Chỉ khi đó, mới nở một nụ nhẹ.
Ừ, thế này là đủ rồi.
Ngay lúc đó, bất ngờ đứng thẳng người lên, hoảng hốt. Cô nhanh chóng túm lấy một sợi dây gần đó rồi tiến lại gần . Có phải Lee Sa-young đang quay lại không? Ga-eul vội vàng buộc chặt cổ tay lại và bước lùi khỏi giường. Cửa bật mở, và lớn tiếng kêu lên.
“Không, dù có nài nỉ thế nào, em cũng không cởi trói cho đâu!”
“……”
“……”
Khả năng diễn xuất của Ga-eul quả thực còn non nớt. Ai mà tin chuyện đó chứ, cậu ấy? nằm im trên giường, lên trần nhà với vẻ mặt cam chịu. Người đàn ông đeo mặt nạ khí liếc qua lại giữa Ga-eul và , sau đó nghiêng đầu .
“Đi đi.”
“Dạ, dạ!”
Ga-eul siết chặt nắm tay khích lệ trước khi nhanh chóng rời khỏi phòng. Đứng cách giường một khoảng an toàn, hắn chằm chằm vào .
Rồi—
Một tiếng nhẹ nhàng vang lên.
“Em sẽ bỏ qua chuyện này… chỉ lần này thôi.”
“……”
Tên này đúng là tinh quái.
Anh nhắm mắt lại, giả vờ không biết gì. Cứ đợi đấy, chỉ cần sức khỏe của tôi tốt hơn. Một giọng lười biếng vang lên tiếp tục:
“Khi nào cơ thể hồi phục, báo em biết.”
Anh mở một mắt, hắn với vẻ mặt cảnh giác.
“…Tại sao?”
“Em tìm thấy vài thứ. Em cũng muốn rời khỏi chỗ này, giống …”
“Em tìm thấy gì?”
Hắn cầm một mẩu giấy gấp gọn gàng giữa hai ngón tay đeo găng, rồi khẽ bật nó. Tờ giấy rơi thẳng xuống ngực . Tên này đang giở trò gì ? trừng mắt , đôi mắt mở to đầy khó chịu.
“Gì đấy? Em đang đấy à?”
“Khi nào tự cởi dây, hãy xem nó.”
“Cái đồ…”
Đúng là tên hỗn xược. Đây rõ ràng là một lời thách thức. Anh nghiến răng, siết chặt nắm tay. Và rồi—
“Cái thằng nhãi con này!”
Anh dồn toàn bộ sức mạnh của mình.
Rắc!
Cùng lúc với tiếng gãy của thanh chắn kim loại trên giường.
“……”
“……”
Lee Sa-young đứng hình, còn cũng ngớ người không kém. Cái sợi dây quái gì mà không đứt chứ? Vụng về, cố gắng gắn lại thanh chắn vừa gãy. Nhưng ngay lúc đó—
Rầm!
Cửa phòng bật mở lần nữa, và Nam Woo-jin giận dữ hét lên:
“Hai người đang cái quái gì ?”
Nhưng khi thấy cảnh tượng trong phòng, ta im bặt. Anh cũng im lặng. Sa-young chạm nhẹ vào mặt nạ khí của mình, giọng không chút biến .
“Không có gì đâu…”
“……”
“Anh ấy chỉ… rất, rất muốn xuất viện mà thôi.”
“…À, ha ha.”
Cha Eun-jae gãi đầu gượng, tay vẫn bị trói lủng lẳng với thanh chắn giường vừa gãy, lắc lư theo từng cử .
-----
“Làm thêm mực đi.”
“Hả? Không phải vừa là không muốn ăn thêm vì sợ nặng bụng, ảnh hưởng khi đánh nhau sao?”
“Im đi. Làm thêm đi.”
Honeybee đang ngồi vắt vẻo trên mép bàn, chân bắt chéo, nhai miếng mực khô với vẻ mặt bực bội. Ma Tae-bok không gì, chỉ lặng lẽ giơ ngón trỏ lên, một ngọn lửa nhỏ lóe sáng ở đầu ngón tay . Miếng mực tẩm bơ bắt đầu xèo xèo, cuộn lại trong lửa, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Honeybee chằm chằm vào Ma Tae-bok đang chăm nướng mực. Mùi vị, hơi ấm, hương thơm quyến rũ, thậm chí cả cử chỉ lẫn biểu cảm của đều sống đến mức khiến cảm thấy nghẹn ngào.
“……”
Cảnh tượng này, đã từng rất nhớ. Một khung cảnh mà khao khát tìm lại, không phải trong thế giới giả tạo này, mà là ở thực tại. Honeybee cắn môi, cố nuốt nỗi đang trào dâng, rồi quay mặt đi nơi khác. Ma Tae-bok đột ngột lên tiếng.
“Chờ thêm chút nữa.”
“Tôi biết mà.”
Giọng vẫn đều đều, không chút thay đổi, như thể không hề nhận ra sự nghẹn ngào trong giọng . May mắn thay, không hỏi thêm. Honeybee ngước trần nhà, ánh mắt lướt qua đống tài liệu chất đầy và cây thánh giá treo trên tường. Mọi thứ giống hệt như trong văn phòng của hội trưởng HB Guild.
‘Đây thực sự là một hầm ngục sao?’
Mọi thứ quá chân thật. Thực sự có thể coi đây chỉ là một thực tại khác? Honeybee giận dữ cắn mạnh miếng mực, ánh mắt chằm chằm lên trần nhà như muốn xuyên thủng nó. Đúng lúc đó, Ma Tae-bok vỡ sự im lặng.
“Honeybee.”
“Gì?”
“Có chuyện gì khiến bận tâm à?”
“……”
“Cô có vẻ không vui lắm.”
“Nếu, giả sử…”
“Mm.”
“Giả sử phải đưa ra một quyết định. Một quyết định mà biết mình phải đánh đổi mọi thứ, kể cả mạng sống, để thực hiện.”
Ma Tae-bok gật đầu, khích lệ tiếp tục. Honeybee đong đưa đôi chân, ánh mắt hướng xa xăm khi tiếp tục câu hỏi.
“Anh điều đó vì đó là lựa chọn tốt nhất sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Câu trả lời không chút do dự. Honeybee biết sẽ , khi nghe những lời đó, lòng vẫn nhói lên. Cô chống cằm, cố kìm nén cảm , giọng nhỏ dần như tiếng thì thầm.
“Thật tệ.”
“……”
Honeybee nhảy xuống khỏi bàn, đứng thẳng người, quay lưng về phía .
“Nướng thêm vài miếng đi, chứ? Để mang cho J.”
“…Được thôi. J vẫn ổn chứ?”
“Hửm?”
Honeybee quay lại, vẻ ngạc nhiên. Ma Tae-bok liếc .
“Anh nghe gần đây J lại ngất nữa.”
Từ “lại” cứ quanh quẩn trong tâm trí . Nghĩ kỹ lại, Nam Woo-jin cũng đã lo lắng không ngớt về sức khỏe của J. Anh ấy thực sự yếu đến mức đó sao?
‘Nhưng mà…’
Cô đã từng thấy hình ảnh Jung Bin bị chặt đầu, chưa bao giờ thấy viễn cảnh J chết. Honeybee cau mày, ánh mắt dõi theo Ma Tae-bok khi cẩn thận gói gọn những miếng mực và đồ ăn nhẹ vào hộp.
“Cô chăm sóc ấy giúp tôi nhé? Dù chúng ta không cùng một hội…”
“Có ai biết tại sao ấy cứ liên tục ngất không?”
“Theo những gì nghe .”
“……”
Honeybee nhíu mày. Đây là điều cần phải tìm hiểu thêm.
-----
Những làn khói mờ nhạt lơ lửng trong không khí, hòa vào lớp tro trắng bay tản mác. Biển cả, giờ đây phủ kín bởi sự "trắng hóa," đã đánh mất màu xanh của nó từ lâu. Những con sóng bị nhuốm màu tro trắng liên tục vỗ vào chân trần của , rồi rút đi. Liệu nơi này còn có thể gọi là biển nữa không, khi nó đã mất đi mùi vị của muối, màu xanh quen thuộc, và cả sự sống?
Dù cố gắng rời khỏi đây, vẫn luôn quay lại, đối diện với vùng biển này.
Người thanh niên đứng đó, để mặc nước biển thấm ướt chân và ống quần. Mái tóc xanh hải quân* lòa xòa trong gió, cặp kính phản chiếu hình ảnh biển mù sương trước mắt. Lúc ấy, một giọng khàn khàn vang lên từ phía sau.
(Cá Thu em tóc màu xanh và màu xanh hải quân, đeo kính còn em thì không)
“Sao? Định tự dìm mình chết chìm ở đây à?”
“……”
Đó là một bà lão, lưng còng, đôi mắt sắc sảo mệt mỏi. Bà chép miệng, khẽ phẩy tay về phía căn nhà, bàn tay nhăn nheo chỉ vào cửa.
“Có người tìm cậu kìa.”
“…Có khách sao?”
Cậu hỏi lại, đầy ngạc nhiên, bà lão không trả lời thêm. Bà lặng lẽ quay đi, như thể điều đó là tất cả những gì bà cần . Người thanh niên rít một hơi dài từ điếu thuốc lá, thở ra làn khói hòa vào không khí, rồi quay lưng lại với biển cả. Tro trắng bám chặt vào đôi chân ướt của cậu.
Ngôi làng nhỏ ven biển chìm trong tĩnh lặng. Những Thợ săn đã quá bận rộn xử lý sự trắng hóa ở các thành phố lớn, chẳng ai rảnh rỗi mà để tâm đến nơi hẻo lánh này. Những người dân còn sót lại chỉ là những người địa phương không còn nơi nào để đi, hoặc là những người không nhận thức rằng ngày tận cùng đang đến gần.
Cậu bước chân trần dọc con đường gồ ghề, để lại những dấu chân trắng sau lưng. Dừng lại trước một ngôi nhà mái ngói xanh đã phủ đầy tro, cậu cảm nhận sự hiện diện của ai đó. Liệu cậu có thể phớt lờ và quay lại biển không? Nhưng chắc chắn những người đó đã nhận ra sự hiện diện của cậu.
‘Mình đã sơ suất ở đâu…?’
Dù sao thì giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa. Cậu thở dài, bước qua cánh cổng mở hờ. Bên trong sân nhỏ, hai bóng người đang ngồi trên hiên nhà. Một người đeo mặt nạ phòng độc, người kia mang mặt nạ đen bóng. Hai kẻ thuộc về Seul, sao lại xuất hiện ở một nơi hẻo lánh thế này?
Người đàn ông đeo mặt nạ đen bóng lên tiếng, giọng qua lớp mặt nạ nghe méo mó.
“Mackerel à.”
“……”
“Tôi có vài câu hỏi muốn hỏi cậu.”
Người thanh niên rút ra từ túi áo một bao thuốc lá, châm một điếu mới và hít sâu. Đôi mắt màu chàm khép hờ sau cặp kính trầy xước, trả lời bằng giọng điệu mệt mỏi.
“Tôi không rõ các người tìm tôi bằng cách nào…”
Làn khói từ điếu thuốc tan dần trong gió.
“Nhưng tôi đã từ bỏ cuộc sống đó rồi.”
Bạn thấy sao?