Đôi mắt Honeybee nheo lại đầy bực bội.
"Anh thật sự định đi thẳng vào vấn đề như thế sao?"
"Các cậu hẳn cũng đã giải thích qua cho cậu ấy rồi, đúng không? Vòng vo chỉ tốn thời gian thôi. Với lại…"
Nam Woo-jin liếc về phía Cha Eun-jae.
"Cậu rằng cậu ấy vẫn nhớ rõ mình là ai. Vậy thì cậu ấy vẫn đủ khả năng sử lý hình."
"……"
"Như các cậu biết, chúng ta đang cực kỳ thiếu nhân lực. Chỉ vì mất trí nhớ một phần không có nghĩa là cậu phép ngồi chơi xơi nước."
"Như các cậu đều biết, chúng ta đang cực kỳ thiếu nhân lực. Việc mất trí nhớ một phần không phải là lý do để cậu ấy ngồi chơi xơi nước mà không gì cả."
Giữa căn phòng tối, một cỗ máy khổng lồ trông như kính viễn vọng hiện lên trong ánh sáng yếu ớt. Ba viên ma thạch màu xanh lam lơ lửng, xoay chậm rãi theo quỹ đạo xung quanh cỗ máy. Trước ánh sắc bén từ Honeybee và Cha Eun-jae, Lee Sa-young ngập ngừng chỉ vào cỗ máy bằng ngón tay, không giấu nổi sự lúng túng.
"Cái đó là gì ?"
"Đó là Máy Phát Hiện Trắng Xóa."
Máy phát hiện trắng xóa? Cái quái gì nữa đây? Honeybee và Cha Eun-jae lập tức nhích tới, đẩy nhẹ vào lưng Lee Sa-young, khiến hắn không còn cách nào khác ngoài việc nhăn mặt hỏi lại.
"…Máy phát hiện trắng xóa là cái gì?"
"Cậu đã quên luôn Trắng Xóa là gì rồi sao?"
"Ồ, tôi nghĩ là tôi quên mất rồi."
"Vậy mà hai người không gì cho cậu ta à?"
"Làm sao chúng tôi biết cậu ấy không biết chứ!"
Cả Honeybee và Cha Eun-jae đều không mảy may ngượng ngùng, đồng thanh trả lời. Nam Woo-jin trừng mắt họ, đôi mắt trắng xóa đầy băng giá, rồi thở dài, vẻ mệt mỏi lộ rõ.
"…Mấy cậu thực sự chẳng gì. Ba người tìm thấy ở vùng đất hoang, đúng chứ? Trắng Xóa là hiện tượng mà đất đai, dưới ảnh hưởng của tận thế, biến thành vùng chết, không thể duy trì sự sống. Những nơi bị Trắng Xóa như vùng đất hoang sẽ chẳng còn gì ngoài tro tàn và đất cằn cỗi. Bất kỳ khu vực nào bị tro trắng chạm vào sẽ không thể có sự sống, không một ngọn cỏ mọc lên nổi."
"Tại sao lại xảy ra chuyện đó?"
"Tôi đã rồi. Thế giới này đang bị tận thế hủy. Trắng Xóa chính là kết quả của tận thế."
Giọng của Nam Woo-jin đều đều và lạnh nhạt, như thể đã quá quen với khái niệm hủy diệt và tận thế. Nhưng chính sự thản nhiên đó lại khiến Lee Sa-young không khỏi cau mày.
"Vậy… định chấp nhận sự hủy diệt sao?"
"Tất nhiên là không. Chúng tôi vẫn đang chiến đấu."
"……"
"Nhưng với hình hiện tại… thì…"
Nam Woo-jin nuốt lại lời của mình. Cha Eun-jae khoanh tay sau lưng, chìm sâu vào dòng suy nghĩ. Trong thế giới của họ, dấu hiệu đầu tiên của tận thế là sự xuất hiện của quái vật. Nhưng còn ở đây thì sao? Điều gì đã xảy ra đầu tiên?
"Anh có thể giải thích rõ hơn về các giai đoạn hoặc trình tự của tận thế không? Có thể điều đó sẽ giúp ích cho chúng tôi."
"Các giai đoạn? À…"
Nam Woo-jin khẽ gật đầu, dường như coi đó là một câu hỏi đáng để trả lời. Anh bắt đầu thao tác trên chiếc máy phát hiện, và ngay sau đó, hình ảnh của một con quái vật khổng lồ với cái miệng há rộng hiện lên trong không trung. Đó là một Quái Miệng Lớn—loại quái vật đã từng xuất hiện ở thế giới của họ, chuyên nuốt chửng con người.
"Dấu hiệu đầu tiên là sự xuất hiện của những con Quái Miệng Lớn. Sau khi các hố đen chuyển hóa thành hố trắng, những sinh vật này bất ngờ xuất hiện khắp thế giới. Chúng nuốt chửng mọi thứ—con người, công trình, bất kỳ thứ gì."
"……"
"Chúng không rõ, cực kỳ nhạy cảm với sự hiện diện và mùi hương. Và những thứ chúng nuốt chửng… biến mất hoàn toàn. ‘Xóa sổ’ là thuật ngữ chính xác hơn."
Honeybee hạ ánh mắt xuống, thở dài nặng nề.
"Dường như dạ dày của chúng kết nối với những khe nứt giữa các thế giới. Không quan trọng chúng ăn bao nhiêu, cảm giác đói của chúng không bao giờ thỏa mãn. Chúng cứ ăn… và ăn, cho đến khi chết."
"……"
"Số lượng Quái Miệng Lớn giảm dần theo thời gian. Chúng tôi đã học cách đối phó với chúng, và rồi một lúc nào đó, chúng ngừng xuất hiện. Giai đoạn tiếp theo là… sóng quái vật."
Cả Cha Eun-jae và Honeybee đồng loạt ngẩng đầu lên. Sóng quái vật—một điều chưa từng xảy ra ở thế giới của họ.
"Những con quái vật bị ảnh hưởng bởi Trắng Xóa bắt đầu tràn ra từ các hầm ngục và cánh cổng. Đó như một cuộc chiến tiêu hao. May mắn thay, chúng tôi đã kiểm soát , khi những con quái vật bị ảnh hưởng bởi Trắng Xóa chết đi, tro trắng sẽ phát tán ra môi trường."
"……"
"Kết quả là, càng nhiều quái vật, Trắng Xóa càng lan nhanh hơn."
"…Giai đoạn tiếp theo là gì?"
"Chúng ta đang ở trong giai đoạn đó."
Đôi mắt trắng xóa của Nam Woo-jin thẳng vào ba người, như muốn xuyên qua họ. Dưới ánh sáng xanh nhạt của những viên ma thạch, dáng vẻ của trở nên gần như không còn là con người. Nụ mỉa mai hiện lên trên gương mặt .
"Đột biến."
"……"
"Con người đang biến thành quái vật."
Nét mặt của Honeybee cứng lại. Tất cả dường như đều nhớ lại cùng một ký ức. Con quái vật từng là đồng đội của giờ đang che giấu sau trụ sở Hội Seowon. Ai biết nó sẽ tồn tại ở đó bao lâu?
"Không nhiều người biết chuyện này, tất cả những người ở đây đều biết. Dù có ai đó quên, chúng tôi vẫn nhớ."
"Có cách nào để ngăn chặn không? Hoặc một cách nào đó để biến con người trở lại khi họ đã thành quái vật?"
Honeybee hỏi, giọng sắc như dao cắt. Nam Woo-jin chỉ nhún vai, như muốn , "Cô đã biết câu trả lời rồi."
"Hỏi gì khi đã biết câu trả lời? Không có cách nào ngăn chặn. Không có cách nào để đảo ngược. Tất cả những gì chúng tôi biết là con người tiếp lâu dài với Trắng Xóa sẽ đột biến nhanh hơn… Đó là tất cả những gì chúng tôi có."
"……"
"Chúng tôi đang việc với các nhà chữa trị và nhà nghiên cứu khác để tìm ra vaccine, … ai mà biết liệu điều đó có khả thi hay không."
Giọng của nghe như đầy thất bại. Honeybee cắn chặt môi, hai nắm tay siết lại run rẩy. Cha Eun-jae bước lên, chắn tầm của khỏi ánh mắt sắc bén của Nam Woo-jin.
"Cảm ơn vì thời gian, bác sĩ."
"J."
Nam Woo-jin khoanh tay, giọng trầm xuống, đầy nghiêm khắc.
"Hãy tự lo cho bản thân. Cậu không cần phải mọi thứ. Việc cứu thế giới chỉ khả thi nếu cậu còn sống để điều đó."
"……"
"Cậu như một quả bom hẹn giờ. Cơ thể cậu có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Hãy cẩn thận. Nếu cảm thấy không chịu nổi, hãy chạy. Và đến gặp tôi ngay lập tức. Hiểu không?"
Cha Eun-jae chớp mắt. Cơ thể như nặng trĩu hơn. Kể từ khi bước vào Hội Seowon và đảm nhận vai trò của J, gánh nặng ấy vẫn luôn đè nặng. Nhưng không thể để lộ ra. Anh khẽ gật đầu, trái tim đau nhói với một cảm giác sắc lẹm.
"Tôi hiểu."
"…Đi đi. Tôi sẽ không giữ các cậu lâu hơn nữa. Dù sao cậu cũng cần phải ở bên Sa-young."
Nam Woo-jin phất tay tiễn họ, và cánh cửa đóng sập sau lưng. Honeybee, bước đi một cách máy móc về phía trước, bỗng khựng lại. Cô quay lại đối diện với họ, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
"Chúng ta không có nơi nào gấp gáp cần đến, đúng không?"
"Tôi có thể nghĩ ra vài chỗ, hiện tại thì không."
"Vậy thì, tôi muốn đến Hội HB."
"……"
"Các cậu không cần đi theo tôi. Tôi chỉ muốn đi một mình…"
Giọng dần yếu đi, như mất hết sức mạnh. Cô có lẽ muốn thăm Matthew. Ở thế giới của họ, ta đã hôn mê suốt một thời gian dài. Cha Eun-jae hiểu rất rõ cảm giác đó. Anh khẽ gật đầu.
"Được thôi."
"……"
"Đi đi. Chúng ta cũng cần thêm thông tin về những người khác. Hãy gặp nhau trước Hội Seowon sau. Jung-bin sẽ ở đó."
Honeybee sang Lee Sa-young như muốn hỏi ý kiến. Hắn chỉ khẽ gật đầu đáp lại. Đột nhiên, Honeybee nhào tới ôm chặt lấy Cha Eun-jae, siết chặt đến mức gần như ngạt thở. Cha Eun-jae mở to mắt, ngỡ ngàng trước sự ấm áp và đau đớn bất ngờ ấy. Cô thì thầm khẽ,
"Cảm ơn ."
Cái ôm ấm áp như cơn gió ấy kết thúc nhanh chóng. Honeybee buông ra, rồi nhanh chóng quay lưng chạy đi. Nhìn bóng khuất dần trong khoảng xa, Cha Eun-jae xoa vai mình, nơi vừa ôm, chỉ để nhận ra thêm một trọng lượng khác đè xuống. Lee Sa-young đã tựa đầu lên vai .
"…Em đang gì ?"
"Sao không ôm em?"
"Đó là ấy quyết định, không phải ."
"Nhưng… em thấy vỗ nhẹ lưng ấy."
"……"
Tất nhiên, hắn nhận ra. Để tránh cho mọi thứ thêm kỳ cục, tốt hơn là kết thúc tại đây. Cha Eun-jae dang rộng hai tay. Lee Sa-young liền vòng tay qua eo , kéo sát lại. Cơ thể rắn chắc của hắn áp sát vào Cha Eun-jae, khiến không khỏi lúng túng.
"Hài lòng chưa?"
"…Tim đập nhanh quá."
"Hả? Ý em là gì?"
"Em nghe thấy rõ… lẫn cả vài âm thanh đáng lo nữa…"
Bàn tay to lớn của Lee Sa-young lướt nhẹ lên ngực Cha Eun-jae, áp sát vào trái tim . Đôi mắt tím bí ẩn khóa chặt vào chiếc mặt nạ của . Chết tiệt, mình nghĩ hắn đang ghen, hóa ra đây là kiểm tra sức khỏe. Cha Eun-jae cố đẩy ngực hắn ra, cánh tay chẳng còn sức lực.
‘Chuyện gì đang xảy ra với mình ?’
Đầu óc quay cuồng. Ngón tay vô thức siết chặt vào áo Lee Sa-young, và cánh tay vòng quanh eo siết chặt hơn nữa, tạo nên một áp lực không dễ chịu chút nào.
Chết tiệt thật.
Cha Eun-jae nghiến răng, thì thầm:
"Anh đang rối."
"Rối?"
"Vì chuyện này thật quái đản… lãng mạn chết tiệt, đồ ngốc!"
Bạn thấy sao?