[Novel] Thợ Săn Muốn [...] – Chương 266

"Trước hết!"

Honeybee giơ ngón tay trỏ lên, giọng đầy kiên quyết.

"Chúng ta sắp hết nước và lương thực rồi. Không có con quái vật nào để săn thức ăn cả… nên ưu tiên hàng đầu là ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Hai người đồng ý chứ?"

"Ra bằng cách nào đây?"

"Ờ thì, Đó là điều chúng ta cần tìm hiểu từ giờ."

"Ồ… Lúc nãy, nghe tự tin như , tôi cứ tưởng có kế hoạch xuất sắc lắm. Cô nghĩ rằng cứ là lối ra sẽ hiện ra à?"

"Này, trước hết chúng ta phải đánh giá hình đã, đồ ngốc!"

Cuộc trò chuyện lại bắt đầu chệch hướng, giống như trò rượt đuổi của họ trước đó. Cha Eun-jae nhanh chóng chen vào giữa, ngắt lời họ.

"Khoan đã. Đừng tranh cãi nữa. Hãy theo lời Honeybee và tìm hiểu xem hình thế nào trước."

"Chính xác. Anh hiểu vấn đề đấy."

Lee Sa-young khoanh tay lại, ánh mắt đầy vẻ thách thức như muốn xem Cha Eun-jae sẽ gì. Anh khẽ thở dài.

"Được rồi, chúng ta có những lựa chọn nào để thoát khỏi hầm ngục này?"

"Hoặc là tìm lại lối vào ban đầu, hoặc chủ nhân của hầm ngục. Nhưng cả hai cách đó bây giờ đều không khả thi."

"Như thấy đấy, chẳng có gì ở đây cả."

"Vậy là xác nhận ô nhiễm đang lan rộng theo thời gian thực, đúng không?"

"Đúng thế. Lẽ ra phải có một tòa lâu đài ở đây, giờ nó đã hoàn toàn biến mất."

"......"

"Nhưng tốc độ này thì quá nhanh. Tôi chưa từng thấy chuyện gì như thế này trước đây."

"Tôi cũng thế."

Trong chốc lát, ánh mắt của Cha Eun-jae và Lee Sa-young gặp nhau. Phải chăng chuyện này liên quan đến việc Lee Sa-young từ bỏ vai trò Người Gác Cổng của mình? Sự kiện "Hong Ye-seong" chỉ là một cách đánh lạc hướng. Nó không ngăn sự sụp đổ của thế giới. Lee Sa-young dường như cũng nghĩ như , hắn nắm tay lại, các khớp tay kêu răng rắc và .

"Thế chúng ta cứ tiếp tục di chuyển thôi?"

"Không có kế hoạch nào à?"

"Vì các hầm ngục đã kết nối, rất có thể chúng ta sẽ tìm thấy một Hầm Ngục Bị Ô Nhiễm khác. Biết đâu lối ra ở đó vẫn còn nguyên."

"Đó là một cuộc phiêu lưu đầy mơ hồ…"

Honeybee cắn môi đầy bực bội gật đầu.

"Được thôi, đi nào. Chúng ta không nên lãng phí thêm thời gian nữa."

-------

Một thế giới sau tận thế là sự yên tĩnh đến lạnh người.

Trong một thế giới nơi tất cả đã dừng lại, chỉ còn ba người sống sót, để lại dấu chân trên tro bụi trắng xóa. Ba bộ dấu chân kéo dài trên vùng đất bị ô nhiễm. Cha Eun-jae ngước lên bầu trời tro xám. Cảnh vật này quen thuộc đến mức khiến không thể nào bình tĩnh .

Con quái vật từng hóa ra lại là con người. Và giờ đây, lại mắc kẹt trong một thế giới từng sụp đổ một lần nữa.

Anh nghĩ mình đã quen với chuyện này. Cha Eun-jae nghiến răng. Đầu ong ong, tim đập thình thịch, hơi thở trở nên nông và dồn dập. Mồ hôi chảy sau gáy. Anh thà đối mặt với lũ quái vật hơn là cứ lang thang vô định trong vùng đất hoang tàn này.

Anh cảm thấy buồn nôn.

Bước chân dần chậm lại. Anh những bóng lưng đang di chuyển phía trước mình. Liệu có đang trở thành gánh nặng không? Họ cần tiếp tục di chuyển vì lợi ích của tất cả.

Anh nhắm chặt mắt lại.

Liệu có nên điều gì đó không?

Anh không muốn để lộ sự yếu đuối….

Ngay lúc đó, cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay mình. Cha Eun-jae mở mắt. Lee Sa-young đã im lặng tiến lại gần, đứng ngay trước mặt , gương mặt thường ngày đầy vẻ kiêu ngạo giờ đây lộ rõ sự lo lắng.

"Có chuyện gì ?"

Ngay cả Honeybee cũng quay lại, giờ đây đã đến gần. Đôi môi Cha Eun-jae mấp máy, những từ ngữ mắc kẹt trong cổ họng . Một giọng dịu dàng thúc giục .

"Anh có điều gì muốn không?"

"......"

Thật khó để bày tỏ những gì trong lòng. Điều đó luôn luôn khó. Mọi người chẳng bao giờ quan tâm đến khía cạnh con người của một hùng. Nhưng—

Cha Eun-jae chậm rãi ngẩng đầu lên. Anh chắc chắn rằng Lee Sa-young sẽ lắng nghe và quan tâm.

"Anh rất xin lỗi, …"

"Ừ?"

"Chúng ta có thể nghỉ một chút không?"

"Anh bị thương à?"

"Không, không phải …."

Cha Eun-jae không biết nên cảm thấy biết ơn hay xấu hổ khi khuôn mặt che giấu sau chiếc mặt nạ. Anh cần thêm, vì không thể mong đợi sự cảm thông mà không giải thích. Anh bối rối xoay xoay đôi tay phía sau lưng, chậm rãi.

"Chỉ là… kiệt sức rồi."

"......"

"Anh đã chứng kiến quá nhiều chuyện thế này, khi còn ở Vết Nứt Biển Tây. Loại chuyện này. Nó… quá sức chịu đựng."

"Ồ."

Honeybee đưa tay lên che miệng. Cha Eun-jae từ từ cúi đầu xuống. Anh không đủ can đảm để thẳng vào bất kỳ ai. Lần cuối cùng thể hiện sự yếu đuối như thế này là khi nào? Anh thậm chí không thể nhớ.

Rồi, một giọng cợt vang lên nhẹ nhàng.

"Đúng lúc ghê. Tôi cũng muốn nghỉ. Chân tôi mỏi nhừ vì đi bộ suốt thế này."

"Có muốn tôi cõng không?"

"Không cần. Tìm chỗ nào ngồi xuống nghỉ là ."

"Cô không thấy vấn đề gì khi sai tôi kiểu này nhỉ?"

"Tại sao không? Cậu là người khỏe nhất ở đây mà. Mau đi đi!"

Honeybee giơ nắm lên không trung, và Lee Sa-young bắt đầu bước đi, dù có phần miễn cưỡng. Cô quay lại Cha Eun-jae, lục lọi trong kho đồ của mình và đưa cho một thứ. Đó là một chai nước đầy.

"Nếu khát, uống đi. À mà, có thể uống khi đeo mặt nạ không? Tôi sẽ quay đi chỗ khác khi uống, nên cứ tôi biết khi nào xong."

"Không, bây giờ tôi ổn rồi."

"......"

"......"

Một khoảng lặng khó xử bao trùm họ. Honeybee xa xăm trong giây lát trước khi thở dài chán nản. Cô quay ngoắt lại đối diện với Cha Eun-jae.

"Cảm ơn vì chuyện lúc nãy."

"Vì chuyện gì?"

"Vì đã rằng khóc cũng không sao."

Cô hạ ánh mắt, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ.

"Thú thật, tôi không muốn khóc. Nó khiến tôi trông yếu đuối. Tôi đã chứng kiến rất nhiều đồng đội hy sinh. Đôi khi chính tay tôi phải tiễn những người không còn cơ hội sống sót."

"......"

"Nhưng…."

Cô vẫn đang cõng con quái vật gầy guộc trên lưng, như thể chẳng có gì nặng nề. Như thể gánh nặng ấy chỉ thuộc về .

"Nếu tôi không khóc vì cậu ấy, thì ai sẽ điều đó? Tôi là người duy nhất ở đây biết đến cậu ấy."

"…Cũng đúng."

"…Thôi rồi, chỉ thôi. Có vẻ cậu ta đã tìm chỗ rồi. Đi nào."

Ở đằng xa, Lee Sa-young đang ngồi xổm trên mặt đất, ra hiệu cho cả hai tiến lại gần. Honeybee quay lưng bước về phía , đôi chân của con quái vật kéo lê trên mặt đất phía sau. Cha Eun-jae theo bóng dáng , hiểu rõ cảm giác của . Anh cũng từng phải đào bới giữa núi xác chết, hy vọng tìm dù chỉ một mẩu xương nhỏ.

Khi Cha Eun-jae tiến đến, hắn đứng lên và chỉ xuống mặt đất bằng ngón tay.

"Có dấu vết ở đây."

"Dấu vết?"

"Có thứ gì đó đã đi qua đây."

"......"

Dấu vết bị tro bụi phủ mờ vẫn có thể thấy rõ ràng. Chúng tạo thành những đường thẳng đều đặn, như tạo ra bởi bánh xe. Vì không bị phủ kín hoàn toàn, dấu vết này chắc hẳn còn khá mới. Đôi mắt của Honeybee ánh lên.

"Liệu nó có dẫn đến một hầm ngục khác không?"

"Có thể."

Cha Eun-jae ngước bầu trời. Tro vẫn rơi đều. Anh hít một hơi sâu rồi .

"Chúng ta nên theo dấu trước khi chúng bị phủ kín."

"Anh chắc là mình vẫn ổn chứ?"

"Nhìn thấy một chút hy vọng khiến có thêm sức mạnh."

Anh nhẹ. Honeybee khịt mũi rồi nở một nụ . Không thêm lời nào, cả ba bắt đầu theo dấu vết dài phía trước.

-----

Những dấu vết bánh xe kéo dài qua một quãng đường khá xa. Dù đôi chỗ bị gián đoạn, chúng lại xuất hiện không xa phía trước. Càng đi, dấu vết càng rõ ràng hơn. Hy vọng của họ cũng lớn dần theo mỗi bước chân. Đến lúc này, họ gần như chắc chắn sẽ tìm thấy sự sống—một ai đó có thể giao tiếp, một người có thể giúp họ thoát khỏi nơi này.

Họ đã đi một đoạn xa khi Cha Eun-jae đột nhiên cảm nhận chuyển gần đó. Theo bản năng, nín thở và hạ thấp người xuống. Lee Sa-young và Honeybee cũng theo.

Eun-jae nhanh chóng quét qua khu vực xung quanh, vẫn không phát hiện bất kỳ sinh vật sống nào.

‘Chuyện gì đang xảy ra?’

Kỹ năng của cậu bị lỗi? Không thể nào—Lee Sa-young và Honeybee đều không có biểu hiện gì bất thường. Có thực sự tồn tại thứ gì đó mà kỹ năng của không thể phát hiện? Anh chớp mắt vài lần. Trong lúc đó, bất kể là gì, thứ mà kỹ năng của không thể thấy vẫn đang tiến lại gần. Cuối cùng, tắt kỹ năng của mình.

Và rồi—

"Có ai ở đó không?"

Một giọng vang lên.

Cả ba nhau, trao đổi ánh mắt ngầm hiểu. Cuối cùng, họ đã gặp một sinh vật sống khác. Và qua giọng , người này có vẻ có thể giao tiếp. Có nên thử bắt chuyện không? Ngay cả khi người đó có ý thù địch, họ hoàn toàn có thể đối phó. Nhưng ai sẽ là người mở lời?

Một người đàn ông đeo mặt nạ đen trông đáng nghi—không phải lựa chọn tốt.

Thứ hai, người đàn ông trông ngông cuồng—rất có thể rắc rối ngay khi mở miệng.

Một phụ nữ xinh đẹp vác một con quái vật trên lưng—chắc là lựa chọn duy nhất.

......

Cha Eun-jae ra hiệu cho Honeybee đặt con quái vật đang cõng xuống. Cô nhanh chóng theo, nhẹ nhàng đặt thi thể xuống và đứng thẳng dậy.

"Haiz, có vẻ việc này lại giao cho tôi rồi…."

Honeybee chỉnh lại tóc một cách duyên dáng và cất tiếng lớn.

"Tôi là Honeybee, từ Hội HB. Ai ở đó?"

"......"

Có tiếng lẩm bẩm nhỏ, rồi một chàng trai trẻ bước ra. Anh mặc một chiếc áo phản quang xanh lục đã phai màu và đội mũ bảo hộ vàng trầy xước. Vẻ mặt ngơ ngác.

"Thợ săn Honeybee? Tại sao lại ở đây?"

Trông ta có gì đó quen quen. Cha Eun-jae nheo mắt, chăm quan sát khuôn mặt người này, rồi mắt mở to.

Đó là lính mới mà Yang Hye-jin từ Cục Quản lý Vết Nứt thường xuyên mang theo.

"Đây là khu vực hạn chế… Các chị đến để điều tra sao?"

Honeybee, không chút do dự, đáp lời ngay lập tức với vẻ điềm tĩnh.

"Đúng , chúng tôi đang điều tra."

"À, đúng , chính xác. Chúng tôi đến để điều tra."

Cô thực sự rất nhanh trí.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...