[Novel] Hướng Dẫn Hồi [...] – Chương 39

Chương 39: Thủ lĩnh Mạng Nhện

Tôi cần phải một việc trước khi rời đi để ngăn chặn sự cố vết nứt. Việc này có thể còn quan trọng hơn cả chính sự cố vết nứt.

 

Tôi quỳ xuống trước mặt Cha Sahyeon để thẳng vào mắt cậu trước khi rời văn phòng.

 

“Này, nhóc.”

 

Cha Sahyeon, người luôn có vẻ mơ màng mỗi khi không chuyện với tôi, nghiêng đầu tôi khi tôi gọi.

 

“Chúng ta hãy hứa với nhau một điều.”

 

“Hứa á?”

 

“Em không thích ngồi đây một mình đúng không? Em muốn đi cùng .”

 

“…”

 

“Vậy thì hứa với một điều. Và em phải giữ lời hứa này nếu muốn đi cùng .”

 

Cha Sahyeon liếc tôi một lúc, rồi miễn cưỡng hỏi, “…Hứa gì ?”

 

“Hứa là sẽ không giận nếu phải có chút tiếp cơ thể — muốn là nắm tay với người khác, và sẽ theo những gì bảo.”

 

Đôi mắt của Cha Sahyeon đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Sao một đứa trẻ như cậu lại có thể tôi với ánh mắt sắc bén như ?

 

Tôi không thể để mất thế chủ ở đây. Tôi đáp lại càng kiên quyết hơn, “Nếu em không hứa, thì sẽ không đi cùng đâu. Em phải ở lại đây và đợi quay lại.”

 

“Em không muốn.”

 

“Vậy thì hứa là sẽ không giận.”

 

“Em cũng không muốn .”

 

“Em không thích cả hai, em muốn gì? Phải chọn một trong hai.”

 

“…”

 

“Nhanh lên. Em muốn ở lại đây, hay đi cùng ?” Tôi cố thúc ép cậu, không để cậu suy nghĩ quá nhiều. Cha Sahyeon nhăn mặt và chu môi tỏ vẻ không hài lòng.

 

Cha Sahyeon rõ ràng lo lắng rằng tôi sẽ thật sự để cậu lại phía sau. Sau một lúc do dự và suy nghĩ, cuối cùng cậu cúi vai xuống và : “Nếu em giận thì sao? Em không thể kiểm soát điều đó.”

 

“Em phải cố gắng kiềm chế. Mọi người khác đều .”

 

“Khó lắm…”

 

“Cuộc sống là khó khăn.”

 

Có thể sẽ thấy lạ khi tôi về cuộc sống theo cách này, Cha Sahyeon đâu phải là một đứa trẻ bình thường. Càng không kiểm soát cảm , thì thảm họa lớn sẽ đến nhanh chóng, dẫn đến tận thế. Vì , hơn ai hết, Cha Sahyeon cần phải học cách quản lý cảm của mình thật tốt.

 

“Này, nhóc.”

 

Nhưng… cậu ấy cũng không sai. Kiềm chế cơn giận và quản lý cảm không phải là chuyện dễ dàng, ngay cả với người lớn. Ngay cả tôi đôi khi cũng nổi giận rồi bỏ đi khi cảm thấy khó chịu.

 

Sự nhạy cảm của Cha Sahyeon đối với những tương tác của tôi với người khác bắt nguồn từ nỗi lo sợ sâu sắc về việc bị bỏ rơi. Ép cậu ấy phải kìm nén cảm đó sẽ không giải quyết vấn đề.

 

“Nếu em giữ lời hứa, sẽ mua thêm quà cho em.”

 

“Món quà?”

 

“Đúng . Lần này, sẽ là món quà em thực sự muốn. Chúng ta sẽ đi mua sắm cùng nhau.”

 

Từ “món quà” như thắp lên một tia sáng trong đôi mắt lớn của Cha Sahyeon, má cậu hồng lên một chút. “Thật không?”

 

“Thật đấy. Và trừ khi đang việc, sẽ luôn ở bên em. Anh thậm chí mang đồ ăn vặt cho em nữa. Thế nào?” Tôi mỉm hỏi, và Cha Sahyeon, giờ đã rõ ràng là đang đỏ mặt, gật đầu đầy hào hứng.

 

“E-Emsẽ đi. Em sẽ giữ lời hứa.”

 

Nhìn thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt của cậu, tôi xoa đầu cậu một cái. Sau khi thuyết phục Cha Sahyeon, tôi thở phào nhẹ nhõm. “Anh sẽ giữ lời đó. Sẵn sàng chưa?”

 

“Rồi.”

 

Tôi đứng thẳng dậy, nắm lấy tay nhỏ bé của cậu. Vẫn đỏ mặt, Cha Sahyeon ngẩng lên tôi với đôi mắt như lấp lánh. Khi tôi gặp phải ánh mắt đó, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng. Cảm giác như cậu ấy coi tôi là trung tâm của vũ trụ, là thứ duy nhất quan trọng.

 

“…”

 

Liệu tôi có bao giờ nhận cảm vô điều kiện như trong đời?

 

Tôi cảm thấy một cơn buồn nôn bất chợt. Nuốt cơn khó chịu dâng lên trong cổ họng, tôi quay đầu đi chỗ khác.

 

Tôi ngồi trong chiếc xe do Kwon Taehyeok gửi đến và hướng về Ui-dong, quận Gangbuk, nơi dự kiến sẽ xuất hiện một vết nứt.

 

Chiếc xe chạy lên gần núi Bukhan và dừng lại trước một khu vực phong tỏa bằng băng cảnh báo. Tôi xuống xe cùng với cậu nhóc và quanh.

 

Nơi này, gần thung lũng Ui-dong, giống như một ngôi làng yên tĩnh và từng sử dụng địa điểm quay phim cho các bộ phim truyền hình vào những năm 1980. Giờ đây, có lẽ vì sự xuất hiện của vết nứt, những vệ sĩ cao lớn đang chặn lối vào và chỉ có những người có vẻ là thành viên của Hội Yesung và nhân viên từ Cục Quản lý mới đi lại ở đây.

 

Vào lúc đó, một thư ký đã chờ sẵn gần đó tiến lại gần và chào tôi một cách lịch sự: “Chào mừng, Hội trưởng của One.”

 

Tôi nhận ra ta là thư ký của Kwon Taehyeok, người mà tôi đã gặp vài lần trước. Có lẽ ta đã đến để đón tôi đúng vào thời gian tôi dự kiến sẽ đến.

 

“Xin mời đi theo tôi.”

 

Theo sau thư ký, chúng tôi đi qua những người canh gác đang chặn lối và tôi thấy còn nhiều Thợ Săn hơn những gì tôi có thể thấy từ bên ngoài.

 

Ngoài những quan chức từ Cục Quản lý, họ có lẽ đều là thành viên của Hội Yesung. Họ chắc chắn đã gọi đến đây với một quyết tâm chắc chắn để đảm bảo rằng không có thiệt nào xảy ra cho các cư dân xung quanh.

 

Khi chúng tôi đi qua các Thợ Săn và tiến sâu vào bên trong, một hình bóng quen thuộc xuất hiện. Khác với lần trước khi Kwon Taehyeok mặc một bộ vest chỉnh tề, lần này ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng với bộ yếm da đen trên ngực.

 

“Hãy rời đi trong mười phút.”

 

“Chúng ta vẫn còn ba giờ nữa. Vội vàng gì ?”

 

“Đây là nơi nguy hiểm.”

 

Kwon Taehyeok đang trò chuyện với ai đó. Mãi đến khi tôi lại gần, tôi mới nhận ra người đó là ai, vì vị thư ký đã che khuất người kia.

 

“Đừng lo. Tôi cũng quý trọng mạng sống của mình.”

 

Một giọng nhẹ nhàng, êm ái, trái ngược hoàn toàn với giọng điệu cứng nhắc của Kwon Taehyeok, vẳng qua tai tôi. Cùng lúc đó, tôi nhận thấy một mái tóc trắng sáng loáng.

 

Gương mặt dưới mái tóc trắng, phần nào che phủ trán, thực sự ấn tượng. Làn da sáng mịn không tì vết và những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt nhỏ nhắn khiến ta trông như một con búp bê, chiều cao nổi bật và cơ thể vạm vỡ lộ ra dưới lớp quần áo xác nhận ta chắc chắn là một người đàn ông.

 

Khi tôi dừng lại, cảm giác quen thuộc với người này – người tôi gặp lần đầu tiên – khiến tôi không thể rời mắt khỏi hắn…

 

Ding!

Thông tin người dùng: Eun Woojeong (Nhân vật chính)

Tuổi: 30

 

Kỹ năng chính: Triệu Hồi và Điều Khiển Xích (Cấp S)

Danh hiệu: Vị Vua Nhện

Sức tấn công: Cấp S

Tốc độ tấn công: Cấp S

Tốc độ di chuyển: Cấp S

Khả Năng Linh Hoạt: Cấp S

 

Chú thích đặc biệt▼

ㄴ Nhân vật chính sẽ ngăn chặn thảm họa

 

‘…Cái gì?’

 

Khoan đã, tôi đã thấy thông tin này trước đây. Người sở hữu danh hiệu ‘Vị Vua Nhện’ chắc chắn là…

 

[Tôi đã với cậu rồi mà? Chúng tôi là tổ chức thu thập thông tin. Tự nhiên là chúng tôi tò mò về thân phận của cậu.]

 

Hắn là thủ lĩnh của tổ chức thông tin ‘Mạng Nhện’. Và bây giờ, thông tin giống hệt hiện lên trên người đàn ông đứng trước mặt tôi.

 

Khi tôi đứng đó, bất ngờ trước nội dung của cửa sổ trạng thái vừa hiện lên, Kwon Taehyeok, nhận ra sự xuất hiện của tôi, quay lại .

 

“Thợ săn Cha Seohoo.”

 

"..."

 

“Thợ săn Cha Seohoo?”

 

“Oh, vâng.”

 

Sau khi lấy lại bình tĩnh sau tiếng gọi liên tiếp của Kwon Taehyeok, tôi nở một nụ gượng gạo rồi tiến lại gần hai người đàn ông. “Có vẻ như đang trò chuyện với một người quen.”

 

“Không sao, đến đây đi.”

 

Kwon Taehyeok, sau khi ra hiệu cho thư ký dẫn tôi đến lui đi, giới thiệu tôi với người đàn ông kia bằng một chút ngập ngừng.

“Đây là Thợ săn Cha Seohoo, hội trưởng của One Guild. Thợ săn Cha Seohoo, đây là… Diễn viên Eun Woojeong.”

 

Khi Kwon Taehyeok ngập ngừng giới thiệu, người đàn ông, Eun Woojeong, mỉm ấm áp với tôi, “Rất vui gặp cậu. Tôi có nên gọi cậu là Hội trưởng không?”

 

Eun Woojeong giơ tay ra, thanh nhã và lịch lãm như chính khuôn mặt của hắn.

 

Kìm nén cảm giác bối rối, tôi bắt tay ta. “…Gọi tôi là Thợ săn Cha Seohoo cũng .”

 

“Được rồi, Thợ săn Cha Seohoo.”

 

Nhìn theo sự cong nhẹ của khóe môi Eun Woojeong, tôi cũng cố gắng nở một nụ bình thản.

 

Nhìn theo sự cong nhẹ của khóe môi Eun Woojeong, tôi cũng cố nở một nụ bình thản.

 

‘Lần trước, tên và tuổi không hiện lên. Liệu có phải vì tôi đang thấy khuôn mặt thật của ấy, chứ không phải qua mặt nạ, nên những thông tin ẩn đó mới hiện lên?’

 

Tôi khá quen với Eun Woojeong. Hắn đã nhanh chóng nổi tiếng trong vài năm qua và đặc biệt thích. Khuôn mặt ta xuất hiện trên các quảng cáo mỗi khi bật TV, và trên các biển quảng cáo dọc các con phố, khiến không ai có thể không biết đến ta cả.

 

Một người như ta lại là thủ lĩnh của Mạng nhện… Tuy nhiên, vào cả hai người, tôi nhận thấy họ có chung màu tóc trắng và thân hình khá tương đồng. Nhưng ý nghĩ rằng hai người có thể là một không bao giờ xuất hiện trong đầu tôi…

 

Eun Woojeong, là một người nổi tiếng, thường xuyên thay đổi màu tóc bằng cách nhuộm. Mới đây, trong quảng cáo tủ lạnh mà ta tham gia, ta có tóc màu nâu.

 

Tuy nhiên, điều quan trọng hơn màu tóc chính là:

 

‘Tại sao… tôi không cảm nhận chút sức mạnh nào từ hắn?’

 

Thủ lĩnh của Mạng Nhện mà tôi gặp lúc đó chắc chắn là một Thợ săn cấp S. Tôi đã xác nhận điều đó chính xác trong trận chiến, cảm nhận kỹ năng và sức mạnh mà ta sở hữu. Cửa sổ trạng thái cũng liệt kê tên các kỹ năng và mô tả ta là Thợ săn cấp S.

 

Nhưng Eun Woojeong đứng trước mặt tôi lúc này… chỉ là một người bình thường. Không phải là một người có cấp bậc thấp hay một hỗ trợ như tôi, mà là một cá nhân hoàn toàn chưa thức tỉnh. Và theo những gì tôi biết, Eun Woojeong, diễn viên nổi tiếng, thực sự là một người bình thường.

 

Qua bàn tay chạm nhau, tôi cảm nhận nhiệt độ cơ thể mát lạnh của hắn. Khi chúng tôi bắt tay, tôi vào đôi mắt của Eun Woojeong một cách gần gũi.

 

Mặc dù tôi không quan tâm đến người nổi tiếng, lý do chính khiến tôi nhớ Eun Woojeong chính là đôi mắt đặc biệt của hắn. Đôi mắt của ta đẹp đến mức từ “giống như ngọc” tự nhiên hiện lên trong đầu tôi. Chúng có hai màu khác nhau.

 

Một bên là màu vàng sáng, gợi nhớ đến ánh sáng ban trưa, và bên kia là màu xanh da trời. Đôi mắt như rất hiếm, ngay cả trong thời đại mà tóc và mắt có nhiều màu sắc khác nhau do sự Thức Tỉnh. Hơn nữa, còn có một nốt ruồi hình giọt lệ rõ rệt. Tất cả những đặc điểm này khiến ngoại hình trở nên cuốn hút theo nhiều cách.

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...