Loại chuyện ma về trường học như thế này, trường nào mà chẳng có.
Nào là bệnh viện, nào là nghĩa địa.
Lưu Thanh Thanh có lẽ chỉ vô nghe chuyện Giang San ở phòng 307 tòa 9, bèn lấy ra kể để dọa tôi.
Tài kể chuyện của ấy chẳng ra sao, chỉ nhấn mạnh Giang San chết thảm như thế nào.
Không có tiền căn hậu quả nào khác.
Khi tôi đang kể, cảnh sát trẻ bên cạnh cảnh sát trung niên còn bật máy ghi âm.
Đợi tôi kể xong, ta lại : “Phiền em kể lại lần nữa không?”
Tôi chỉ vào máy ghi âm.
Không ngờ cảnh sát trẻ lại lấy thêm một cái nữa, ra hiệu cho tôi tiếp tục kể.
Tôi đành phải kể lần nữa.
Nhưng ta lại bảo tôi kể lần ba, lần bốn, lần năm…
Đến khi tôi kể đến lần thứ bảy, gần như trừng mắt cảnh sát trung niên, mang theo chút phẫn nộ.
Dựa theo miêu tả của Lưu Thanh Thanh về cảnh chết thảm của Giang San, và giọng điệu lạnh lẽo ấy: “Người chết ấy cũng tên là Giang San, dưới mắt phải cũng có nốt ruồi lệ giống em.”
Có lẽ tôi thật sự hơi sụp đổ rồi, cảnh sát trẻ vào mắt phải của tôi, sợ đến mức rơi máy ghi âm.
Lúc đó cảnh sát trung niên mới hài lòng, ra hiệu cho cảnh sát trẻ đưa bản ghi chép cho tôi ký tên.
Ông ấy với tôi: “Em cứ đi học bình thường, đừng rời khỏi trường. Nhà trường đã liên lạc với bố mẹ em, sẽ sắp xếp một đàn chị ở cùng phòng để chăm sóc em.”
Chẳng phải là giám sát tôi sao?
6
Tôi chân run lẩy bẩy bước ra khỏi phòng họp.
Giáo viên chủ nhiệm đợi sẵn bên ngoài, đưa điện thoại cho tôi, bảo tôi gọi về cho ba mẹ để báo bình an.
Họ lo lắng đến mức phát hoảng, vẫn khuyên tôi tin tưởng trường học, tin vào cảnh sát, rằng họ đang trên đường đến.
Ban lãnh đạo nhà trường sắp xếp cho một đàn chị tên Tề Việt dẫn tôi đến ký túc xá nghiên cứu sinh.
Trên đường đi, chị ấy thỉnh thoảng liếc tôi, trong ánh mắt có chút tò mò và nghi hoặc.
Nhưng chị ấy không nhiều, chỉ bảo rằng.
Hành lý của tôi đã người khác chuyển tới, bảo tôi yên tâm ở đây, chị ấy sẽ ở bên cạnh tôi.
Nhưng ở bên thế nào?
Chỉ riêng quãng đường về đây, ánh mắt của mọi người trong trường tôi đều lạ lẫm.
Thỉnh thoảng còn có người lén chụp ảnh.
Khi trở lại phòng mới, tôi thấy máy tính, quần áo, tất cả bỏ vào một chiếc thùng giấy lớn.
Nghĩa là, thực sự tôi không hề cho bộ xương vào vali?
Vậy bộ xương ấy sao lại ở trong đó?
Hành lang có camera giám sát, cảnh sát không điều tra ra sao?
Chẳng lẽ thật sự có ma?
Lúc này trời đã tối, chị Tề Việt đã giúp tôi dọn giường, bảo tôi rửa mặt rồi đi ngủ.
Vừa nằm xuống, tôi nhận tin nhắn của Từ Phong Nhã.
“Cảnh sát cũng bắt cậu kể đi kể lại câu chuyện ma đó phải không?”
“Câu chuyện đó không phải Lưu Thanh Thanh điều tra ra, mà là Trần Mỹ Kỳ tra trước.”
“Không! Thật ra Trần Mỹ Kỳ cũng không phải tự điều tra, là có người cố kẹp tờ báo cắt vào sách của ấy để ấy phát hiện ra.”
“Đây chính là sự báo thù của Giang San, ta phải khiến người đời nhớ đến ấy trước, mới có thể nên sự hoảng sợ.”
“Năm đó ấy biến thành ác quỷ, bốn nam sinh ở phòng 307 tòa 9 không phải mất tích, mà là bị thành trận pháp ngũ hành để trấn áp Giang San.”
“Lưu Thanh Thanh và Trần Mỹ Kỳ chính là vật tế, họ chết rồi, Giang San sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, kẻ đứng sau sắp đặt ngũ hành trận chắc chắn sẽ đi kiểm tra xem tế đàn có bị hủy không.”
“Giang San mới có thể thuận lợi tìm thấy tế đàn, đào bộ xương, trận ngũ hành.”
“Giờ ta đã mạnh hơn rồi, chúng ta đều sẽ chết, ta sẽ không tha cho chúng ta đâu! Chỉ có một cách, có thể cứu chúng ta!”
7
Tôi những dòng tin dài ngoằng của Từ Phong Nhã, ấy hình như đã tra ra không ít chuyện.
Tôi nhắn lại: Cách gì?
Cảnh sát đều không có ma quỷ, tôi bây giờ lại nghi ngờ chính Từ Phong Nhã đã thông đồng với người khác để tráo hành lý của tôi khi chặn tôi lại.
Kẻ có khả năng nhất chính là dì quản lý ký túc xá đã giúp tôi xách vali!
Còn Từ Phong Nhã chắc chắn là đồng phạm!
Dù sao trong phòng ký túc bốn người, đã có hai người chết, trong hai người còn lại chẳng lẽ tôi nghi ngờ chính mình sao!
Nhưng Từ Phong Nhã lại nhắn: “Tôi biết, cậu cũng đang ở ký túc xá nghiên cứu sinh. Xuống lầu, mười phút sau gặp nhau trước ký túc xá, mặt đối mặt chuyện.”
Kèm theo đó là một bức ảnh ấy gửi, khoanh tròn vị trí hẹn.
Đó chính là bãi đỗ xe trước ký túc xá, nơi có camera giám sát, cũng không đến nỗi lo.
Bạn thấy sao?