Nốt Ruồi Dưới Yết [...] – Chương 7

“Anh ai ở gần cũng sẽ gặp bất hạnh. Nhưng… chậu xương rồng chăm đã sống lại rồi. Và cũng chính là người đã giúp em tránh khỏi tổn thương từ Trình Húc Bạch.”

Trong khoảnh khắc tiếng pháo hoa bùng nổ ngoài cửa sổ, tôi nghe thấy chính mình cất giọng — rõ ràng, kiên định:

“Câu hỏi cuối cùng.”

“Anh có muốn ở bên em không?”

Tôi mím môi, khẽ nhấp một ngụm nước trái cây, người đàn ông trước mặt còn đang sững sờ như thể não vừa đứng hình.

“Em cho thời gian để suy nghĩ.”

Dứt lời, tôi cầm túi định rời khỏi ghế — lại bị Chu Thừa Tắc giữ chặt lấy cổ tay.

“Chờ đã… em định đi đâu?” Giọng như một sợi dây đàn căng đến cực điểm, đôi ngón tay siết lấy tay áo tôi trắng bệch như không thể chịu nổi bất kỳ một câu trả lời từ chối nào.

“Cẩm Nhạc bảo em ra sân bay đón cổ.”

“Đừng đi… không?” Anh tôi, ánh mắt ẩn nhẫn và sợ hãi, như thể chỉ cần tôi quay người — sẽ không kịp giữ nữa.

Tiếng va chạm của ly tách ở bàn bên vang lên trong trẻo, rồi tan biến trong giọng khẽ run của Chu Thừa Tắc — như một lời cầu xin khẽ khàng đến đáng thương.

Cuối cùng, tôi vẫn đi đón người — và dắt theo cả Chu Thừa Tắc.

Đến sân bay, mới chợt bừng tỉnh nhận ra một điều.

“Em đón người… là đón Kiều Cẩm Nhạc à?”

“Chứ nghĩ em đi đón ai?” Tôi liếc một cái, còn tiện tay véo nhẹ vào cánh tay đầy bất mãn.

Kiều Cẩm Nhạc không ngờ chỉ đi nước ngoài một vòng, về cái là thấy chuyện cảm của thân đã rực rỡ nở hoa.

Nhìn ánh mắt của Chu Thừa Tắc dán chặt vào tôi như keo 502 không thể gỡ, nàng lập tức biết điều lỉnh mất không chút do dự.

“Giờ vui rồi chứ?” Tôi lườm một cái, giọng có phần trách móc.

Chu Thừa Tắc mím môi, tôi đầy nghiêm túc:

“Vẫn chưa đủ.”

11

“Em muốn nghe câu trả lời bây giờ không?”

Trong đại sảnh ồn ào của sân bay, giọng phát thanh thông báo chuyến bay vang vọng khắp nơi. Chu Thừa Tắc bỗng siết chặt tay tôi, không cho tôi kịp trả lời, đã kéo tôi đi ngược dòng người rời khỏi sân bay.

Sau khi xe lướt qua một đoạn dài rợp bóng cây ngô đồng, cuối cùng dừng lại trước một khu tập thể cũ kỹ phủ đầy dây leo.

“Đây là…” Tôi nghiêng đầu .

“Là nơi đã sống suốt 18 năm.” Chu Thừa Tắc khẽ đáp.

Cánh cửa đơn nguyên phát ra tiếng kêu cọt kẹt chói tai, mảng tường tróc sơn rơi lả tả xuống đất như tro bụi.

“Cho đến khi mẹ ôm di ảnh của cha, nhảy từ tầng thượng xuống…”

Trên bệ cửa sổ tầng trệt có một chậu trầu bà héo rũ. Gió chiều khẽ lật từng chiếc lá úa, để lộ bên dưới là… những chồi non xanh biếc.

Không khí bỗng chốc trở nên trĩu nặng, nghèn nghẹn. Tôi chẳng biết gì, chỉ đột nhiên nhớ đến câu “chính là tôi mà” đang hot trên mạng.

“Chu Thừa Tắc, thích cao mét sáu bảy, hay cao… sáu mươi bảy xăng-ti?” Tôi cố nghiêm túc hỏi, mắt đã cong thành vành trăng non.

Anh vẫn im lặng tôi, bóng dáng in trên lớp kính mờ phủ đầy dấu thời gian.

“Vậy còn một ngày ăn bốn, năm bữa, với một ngày ăn bốn, năm trăm bữa, chọn ai?”

Tôi biết vẫn còn đang giằng xé trong lòng. Nên tôi cũng không đợi câu trả lời, tiếp tục luôn:

“Vậy thì, thích…”

“Anh thích em.”

Chu Thừa Tắc đột nhiên tháo kính xuống, hàng mi dài run nhẹ, in bóng mờ mờ dưới mắt như một vệt sóng nhỏ.

“Dù em cao 1m67 hay chỉ 67cm, dù một ngày em ăn mấy bữa… người thích, luôn luôn chỉ có mình em.”

Tiếng còi xe từ xa vọng lại, nghiền qua khoảng tĩnh lặng như xé rách không khí. Chu Thừa Tắc chỉ lặng lẽ tôi, ánh mắt như một kẻ tử tù đang chờ phán quyết cuối cùng.

“Chu Thừa Tắc.” Tôi khẽ gọi tên , rồi chỉ về phía chậu trầu bà khô héo nơi bệ cửa sổ.

“Nếu thật sự tin mình mang theo một lời nguyền khiến người khác bất hạnh — thì em sẽ ở bên , cùng nhau vỡ nó.”

Thứ đáp lại tôi, là một nụ hôn vừa nhẫn nhịn, vừa cuồng nhiệt.

Góc phố lác đác vài sinh viên tan học đi ngang, tôi chôn mặt trong lòng ngực , ngại ngùng đến mức không dám ngẩng đầu.

Thế là nắm tay tôi, quẹo vào một con hẻm nhỏ không bóng người.

Đèn neon đỏ hắt vào tường, ánh lên sắc mờ mê hoặc giữa lối đi yên tĩnh.

Khi Chu Thừa Tắc cúi xuống giúp tôi phủi lá khô trên tóc, ngón tay lướt nhẹ qua vành tai tôi.

“Ở đây là góc chết của camera.”

Phía xa là khu tập thể cũ người qua lại tấp nập. Trước mặt tôi, là lồng ngực nóng rực của Chu Thừa Tắc — và… ánh mắt như muốn thiêu rụi cả lý trí của .

Tiếng thở trở nên rõ ràng lạ thường giữa khoảng không yên tĩnh.

Tôi bị Chu Thừa Tắc kẹp giữa bức tường bê tông lạnh lẽo và lồng ngực nóng hổi của , mũi vô chạm vào phần hương đàn hương còn sót lại trên cổ áo — dịu nhẹ quyến rũ.

Trong không khí mơ hồ vẫn còn vương chút mùi thịt xào ớt từ đâu đó bay đến, tôi kiễng chân, hôn nhẹ lên yết hầu của .

Đồng tử đen láy của người đàn ông lập tức nổi lên từng tầng sóng cảm mãnh liệt. Anh tôi — ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu cháy cả ánh đèn mờ.

“Gì ? Chúng ta có cần… trước tiên—”

Nửa câu sau biến mất hoàn toàn giữa đôi môi chạm nhau.

Thân hình cao lớn của vừa vặn bao trùm lấy tôi, giam tôi lại trong một vòng ôm không thể trốn thoát.

Sau một nụ hôn dài đến nghẹt thở, hơi thở nóng rực của Chu Thừa Tắc đã len lỏi đến tận sau gáy tôi, cuốn lấy từng lọn tóc con.

Đúng lúc đó — một con mèo mướp lao ra từ góc hẻm khiến tôi giật bắn cả người. Chu Thừa Tắc khẽ , như thể đã đoán trước, và nuốt trọn tiếng kêu hoảng hốt của tôi bằng môi mình.

“Em…”

Tôi chưa kịp hết câu, đã bị dễ dàng bế bổng lên bằng hai cánh tay thon dài và mạnh mẽ, cả người gần như treo trên người .

Tôi luống cuống níu lấy vai , âm thanh bật ra từ môi đầy mơ hồ và xấu hổ.

Ngay giây trước khi đầu óc tôi quay cuồng vì thiếu oxy — Chu Thừa Tắc cuối cùng cũng chịu buông tôi ra.

“Lúc huýt sáo thì khí phổi tốt như … mà lúc hôn lại yếu đuối thế à?”

Giọng khàn khàn, thấp trầm lại mang theo chút hơi thở gấp — chỉ một câu thôi cũng đủ để câu lấy tim tôi, nó đập loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Tôi chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp , lúc mình thổi cái tiếng huýt sáo “phóng đãng” đến chấn sân bay.

Ngẩng đầu Chu Thừa Tắc, phát hiện chiếc sơ mi thẳng thớm, kín kẽ ban đầu đã sớm chẳng ra hình dạng gì nữa.

Người đàn ông từng lạnh lùng, cấm dục ấy, giờ đang từng chút một mất kiểm soát… vì tôi.

Tôi cong môi, lại một lần nữa… thổi một tiếng huýt sáo trêu chọc.

“Anh ơi~ Anh đẹp trai quá nha~” “Dài bao nhiêu , lần này em không chỉ hỏi mỗi chiều cao đâu.”

Chu Thừa Tắc lập tức siết chặt vòng tay ôm tôi, những ngón tay thon dài gắt gao đặt nơi eo tôi như thể sợ tôi sẽ biến mất.

“Không phải em luôn muốn biết… dài bao nhiêu sao?”

Môi lướt nhẹ qua mi mắt tôi, như mang theo dòng điện ấm áp cả người run lên.

“Vậy thì — tự đo đi.”

(Hoàn) 💋

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...