Nốt Ruồi Đỏ Trên [...] – Chương 6

Nếu phải nhắc đến bốn lần tái sinh, điều Kỷ Ngôn Châu không muốn nhớ lại nhất chính là lần đầu tiên.

Đó là khoảng thời gian sa cơ lỡ vận và bất lực nhất.

Dù là con ngoài giá thú, vẫn có năng lực xuất chúng.

Chính vì , cha của Kỷ Hoài Tống thường cố chèn ép, tìm mọi cách hạn chế tất cả các nguồn lực dành cho .

Người đàn ông đó sợ hãi trước ánh mắt sắc bén của , càng sợ sẽ đe dọa đến địa vị của con trai mình.

Kỷ Ngôn Châu bị giam cầm, ép phải trở thành một kẻ vô dụng.

Anh nghĩ, có lẽ cả đời mình sẽ trôi qua như .

Cho đến lần cả nhà họ Kỷ cùng đi du lịch, và mang theo bé hàng xóm.

Trước đó, họ chỉ gặp nhau một lần, chưa từng chuyện.

Nghe bé đó gia đình giàu có, là một người học múa.

Khi xe lao xuống biển, Kỷ Ngôn Châu buông xuôi, định để bản thân chìm xuống.

Nhưng Kỳ Mạt, với một hơi thở còn sót lại, vươn cánh tay mảnh khảnh, kéo ra khỏi chiếc xe.

Anh muốn kéo lên cùng mình.

Nhưng khi vừa nổi nửa chừng, kiệt sức và hoàn toàn chìm xuống nước sâu.

Hôm đó, Kỷ Ngôn Châu đã dốc hết sức lực, thứ duy nhất giữ lại chỉ là một chiếc kẹp tóc.

Anh cũng trở thành người duy nhất sống sót sau vụ tai nạn đó.

Nhưng không hiểu, tại sao một bé chưa từng quen biết lại cứu mình.

Sau này, khi kế thừa mọi thứ của nhà họ Kỷ, thường nghĩ về ngày hôm đó.

Rồi một ngày, khi chìm vào giấc ngủ, bất ngờ mở mắt và nhận ra mình đã tái sinh.

Kỷ Ngôn Châu chiếc kẹp tóc trong tay.

Anh tái sinh ở tuổi 18, mọi thứ vẫn còn kịp thay đổi.

Anh nghĩ đây là cơ hội mà ông trời cho để viết lại số phận.

Dựa vào ký ức trước đây, bắt đầu đưa ra những lựa chọn có lợi nhất tại các ngã rẽ quan trọng trong đời, từng bước vươn lên vị trí cao nhất của nhà họ Kỷ.

Nhưng nhận ra, dù đã trải qua những việc đó một lần, thế giới sau khi tái sinh vẫn xảy ra rất nhiều thay đổi.

Có những sự cố hoàn toàn không thể tránh trước.

Ví dụ như, Kỳ Mạt.

Anh bắt đầu ý đến bé hàng xóm, để tâm đến mọi chuyện của .

Khi hiểu hơn về , mới nhận ra rằng, việc cứu ngày ấy đơn giản chỉ vì lòng tốt thuần khiết.

Ngay cả khi đối mặt với một người xa lạ, cũng sẵn sàng dốc hết sức mình.

Một người tốt bụng đến mức thuần khiết, hoàn toàn trái ngược với .

Sự tốt bụng ấy khiến những u ám và tiêu cực trong không còn chỗ che giấu.

Kỷ Ngôn Châu sống ngày càng tốt, thuận buồm xuôi gió, trở thành người nắm quyền của nhà họ Kỷ.

Nhưng cuộc đời của Kỳ Mạt lại giống như một đường parabol, lao dốc không phanh.

Như thể số phận của họ đã bị lặng lẽ hoán đổi.

Lần đó, Kỳ Mạt – một học sinh múa – đã mất đi đôi chân.

Cô không thể chấp nhận sự nghiệp múa bị hủy hoại, trở nên suy sụp và hoàn toàn khác so với hình ảnh trong trí nhớ của .

Anh quyết định âm thầm bảo vệ .

Nhưng cuối cùng, Kỳ Mạt vẫn rời đi.

Kỷ Ngôn Châu dự tang lễ của .

Nhìn chiếc hộp nhỏ bé trước mặt, người luôn nghĩ rằng bản thân không biết buồn đau như , lại cảm nhận một nỗi đau xót khôn nguôi.

Anh bỗng cảm thấy, giữa họ, mọi thứ không thể dừng lại như .

Lần tái sinh thứ hai.

Kỷ Ngôn Châu dành cho rực rỡ và nhiệt huyết như Kỳ Mạt một sự tò mò lớn.

Cô cuốn hút , và không còn kháng cự ánh bị thu hút nữa.

Anh bắt đầu biết thích hoa, thích nhảy múa.

Dù mỗi lần tái sinh, hoàn cảnh của Kỳ Mạt dường như ngày càng tệ hơn.

Nhưng ngay cả như , người lạc quan và nỗ lực nhất vẫn luôn là .

Kỳ Mạt luôn cố gắng vươn lên, ra sức chơi tốt những quân bài trong tay mình.

Điều đó khiến nhớ đến chính mình ngày trước.

Cũng sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt, lại chỉ như một vũng bùn lầy, không thể đến chuyện trao đi lòng tốt.

Cuối cùng, xác định rõ trái tim mình.

Lần tái sinh cuối cùng.

Kỷ Ngôn Châu sớm sắp đặt mọi thứ.

Anh như một người thợ săn, tỉ mỉ giăng lưới, chờ Kỳ Mạt bước vào.

Nhưng vẫn tính sai.

Khi đi du học, gia đình Kỳ xảy ra chuyện.

Đến khi ra tay giải quyết, đã chuyển đi.

Anh mất rất nhiều thời gian để tìm lại , chờ cơ hội phù hợp nhất xuất hiện.

Lúc đó, Kỳ Mạt vừa nhận giải Ảnh hậu.

Anh không hề bất ngờ.

Vì Kỷ Ngôn Châu biết, của gì cũng là tốt nhất.

“Tiếc quá.”

Anh chỉ có thể ngồi cách hàng ngàn dặm, lắng nghe kể về những vất vả của mình.

Trái tim dâng lên một nỗi đau nhói.

Nhưng không sao.

Lần này, họ sẽ ở bên nhau đến già.

“Cô nhỏ.”

Ngồi trên xe lăn, đang ôm chiếc cúp với nụ rạng rỡ trên gương mặt, thầm trong lòng:

“Lần này, sẽ đưa em về nhà.”

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...