7
Một người đóng vai nghiêm khắc, một người tỏ ra cảm, tôi giờ đây đã tỉnh táo và không dễ bị lừa nữa.
Dù trở về nhà, phản ứng thai kỳ của tôi còn tệ hơn. Tôi đói đến mức không đứng nổi, mắt mờ đi, tai ù, đầu đau như muốn đập vào tường.
Bố mẹ đưa tôi đến bệnh viện, gặp lại bác sĩ từng điều trị cho tôi:
"Khi ngất lần đầu, trạng đã rất nghiêm trọng. Khi đó tôi đã đề nghị chồng dừng thai kỳ, nếu không, có thể không qua nổi để sinh con."
---
Hóa ra, chuyện nghiêm trọng như mà tôi hoàn toàn không biết.
Tôi chợt hiểu tại sao sau đó Hà Quang lại chuyển tôi sang một bệnh viện nhỏ.
Cuối cùng, tôi quyết định phẫu thuật, từ bỏ đứa bé để bảo toàn tính mạng. Thể xác và tinh thần tôi đều kiệt quệ, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết mọi chuyện.
---
Tôi mở camera an ninh, xem lại những gì đã xảy ra gần đây để lưu bằng chứng ly hôn.
Camera lắp từ khi mua nhà, tích hợp với nội thất nên lâu rồi không mở. May mà vẫn dùng .
Tôi không ngờ, vừa xem lại hình ảnh ba ngày trước, máu trong người đã sôi lên.
---
Sau khi bố mẹ đưa tôi đi, Hà Quang và mẹ ta tức giận trở về nhà.
Em chồng bước vào sau họ.
Hà Quang bất ngờ túm tóc em , kéo mạnh khiến đầu đập xuống sàn gạch. Không quan tâm đến tiếng rên đau đớn, mẹ chồng nghiến răng nhổ nước bọt, rồi đá từng cú một, không chút nương tay:
"Đồ phản bội, ai cho mày mở cửa cho bố mẹ nó hả?"
"Mày tưởng ra thành phố là thành người thành phố rồi à? Về quê lấy lão Lưu già kia, đừng mơ đi học nữa!"
Họ đã đánh một lúc lâu, em chồng nằm bệt trên sàn, ánh mắt trống rỗng, không phản kháng, chỉ có vết máu nơi khóe miệng và vết sưng trên trán.
---
Hà Quang và mẹ sau đó ngồi xuống bàn bạc:
"Mẹ, giờ phải sao? Cô ta đã bị bố mẹ đưa đi rồi."
"Không sao, con cứ mềm mỏng mà dụ nó quay lại. Khi nó về, chuốc thuốc mê rồi đưa về quê, không ai tìm đâu."
"Nếu ta không về thì sao? Con thấy bố ta rất khôn, khi cưới không có tiền, chỉ cho 10 vạn sính lễ, thực ra gia sản của Văn Tư lên đến hàng chục triệu."
"Mẹ, con chắc chắn mà. Nhà ở trung tâm cần chứng minh tài sản, không có gia sản hàng triệu thì không phép xem nhà."
---
Tôi biết mình phải hành ngay.
Tôi mang theo vệ sĩ, hẹn gặp Hà Quang và mẹ ta.
Thấy tôi, Hà Quang nịnh bợ, nhẹ nhàng khuyên:
"Văn Tư, em. Anh hứa sẽ không đánh em nữa. Về nhà mình sống vui vẻ nhé."
---
Tôi lạnh lùng :
"Nếu không ly hôn, tôi sẽ kiện tội cố ý người."
Tôi đưa ra hồ sơ bác sĩ về trạng sức khỏe của mình và video ta đánh tôi.
Mẹ chồng mất kiên nhẫn, mắng thẳng:
"Cô đã bị con tôi hỏng rồi, ly hôn xong thì ai thèm nữa, đồ con điếm!"
Tôi ra hiệu, vệ sĩ lập tức khống chế bà, cho bà vài cái tát. Bà hét đau đớn.
Thấy thế, Hà Quang không dám nhúc nhích.
Khi thả ra, mẹ chồng vừa sợ hãi vừa tức giận tôi.
Tôi lạnh lùng:
"Chưa nhận ra à? Tôi không còn nghén nữa. Tôi đã bỏ đứa bé rồi."
Hà Quang sững sờ, lẩm bẩm:
"Văn Tư, em nhẫn tâm đến sao?"
Mẹ chồng không chịu nổi, định lao vào đánh tôi, bị tôi đá ngã xuống đất.
"Tôi hỏi lại lần nữa: ly hôn hay không? Anh biết tôi có cách."
Bạn thấy sao?