4
Tôi ngày càng lo lắng, tự hỏi có phải mình quá khó tính hay không.
Từ nhỏ tôi là con một, bố mẹ nuông chiều nên có chút tính tiểu thư.
Nửa năm kết hôn, gia đình Hà Quang và mẹ chồng hiếm khi phàn nàn về tôi.
Do thai nghén nặng, tôi phải đến bệnh viện mỗi tuần để châm cứu và điều trị.
Về đến nhà, thấy món sườn kho đầy dầu mỡ trên bàn, tôi lập tức thấy buồn nôn, chạy vào nhà vệ sinh nôn không ngừng.
Mẹ chồng và Hà Quang chẳng còn lạ lẫm với cảnh này.
Thấy em chồng định đứng dậy xem tôi, mẹ chồng lườm một cái, giọng mỉa mai:
"Ăn đi! Có người thích màu như thế."
---
Nôn xong, tôi mở tủ lạnh.
Quả sầu riêng tôi mới mua hôm qua, không còn một miếng.
Tôi dựa vào tủ lạnh, yếu ớt : "Hà Quang, sầu riêng trong tủ hết rồi. Anh giúp em mua thêm không?"
Nghe , Hà Quang biết không thể tránh , định đứng dậy đi mua.
Mẹ chồng lập tức nổi giận, quát lên:
"Không đi! Cả ngày việc đã mệt lắm rồi, người khác không thương, mẹ còn thương!"
Nghe mẹ , Hà Quang dừng lại.
Một nỗi tủi thân dâng lên, tôi bật khóc:
"Mẹ, ý mẹ là gì? Cả quả sầu riêng con mua hôm qua, tại sao hôm nay lại hết sạch?"
Thấy tôi rơi nước mắt, mẹ chồng lập tức bùng nổ, khóc lóc và đập bát đũa xuống bàn:
"Mẹ già rồi, vô dụng rồi. Cả ngày hầu hạ người khác mà còn phải chịu ấm ức."
"Tôi thật khổ, nuôi một đứa con dâu trong nhà, chẳng biết tiết kiệm chút nào. Một bàn đầy thức ăn mà không có món nào vừa miệng ấy, chỉ toàn nghĩ đến mấy trăm tệ mua sầu riêng."
Nói xong, bà tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.
Nghe , Hà Quang cũng nổi cáu.
"Mẹ, sao mẹ lại như chứ?" Hà Quang quay sang chỉ thẳng vào tôi: "Có phải khi tôi không ở nhà, em đã tỏ thái độ với mẹ tôi không?"
Em chồng thấy hình căng thẳng, sợ tôi tức giận, liền vội vàng lại gần, vỗ lưng tôi để an ủi:
"Chị dâu, chị bớt giận đi. Mẹ, , hai người cũng bớt lại một chút."
---
Thu nhập của tôi cao hơn Hà Quang gấp ba lần.
Vì không muốn tổn thương lòng tự trọng của , tôi chưa bao giờ đề cập đến chuyện tiền bạc. Khi gia đình hỏi về căn hộ, tôi rằng sau này sẽ thuyết phục bố mẹ đứng tên cả hai đứa trên sổ đỏ.
Nhưng hôm nay, cảm giác uất nghẹn trào lên, tôi phản bác:
"Tôi tỏ thái độ khi nào? Ăn sầu riêng thì sao? Tôi dùng tiền của mình, các người quản à?"
Dường như lời đó đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của Hà Quang. Không cần suy nghĩ, lao tới, bất chấp sự ngăn cản của em chồng, giáng cho tôi một cái tát mạnh.
Tôi bị đánh nghiêng đầu, ngã nhào xuống đất. Cái tát này mang theo sự dồn nén lâu ngày, sức mạnh như muốn trút hết những bất mãn lên tôi.
Mắt tôi ngân ngấn nước, ngẩng lên mẹ chồng, thấy bà đầy vẻ đắc ý.
"Chị dâu, chị không sao chứ?"
Em chồng lo lắng, chạy đến đỡ tôi dậy.
Từ phía sau, mẹ chồng lẩm bẩm: "Đúng là giỏi giả vờ."
Tôi không thèm Hà Quang, lặng lẽ chạy về phòng, khóa cửa lại.
Bạn thấy sao?