15
Hai tháng sau, công chúa đã qua thời kỳ ở cữ, ả đã trở lại với bộ dạng đắc ý ngạo mạn, cái bộ dạng mà ai vào cũng thấy chán ghét.
Ả gửi thư mời đến tất cả các quan viên có danh tiếng trong kinh thành, tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng trong phủ để mừng con trai ả lập Thế tử.
Sau khi phụ thân bình nổi loạn, ông đã Hoàng thượng phong vương.
Giờ đây, khi đã nắm binh quyền trong tay, phụ thân thật sự đã quyền khuynh thiên hạ, công chúa rất hưởng thụ những lời khen ngợi và chúc mừng từ các vị quan quyến.
Ả chính là muốn lấy lại những lời chúc mừng cùng sự ý mà mình đã không nhận trong ngày thành hôn.
“Vẫn là công chúa có mắt , Trạng Nguyên Lang quả thật chính là tiền đồ vô lượng.”
“Khó trách công chúa dù thế nào cũng muốn gả cho hắn. Hóa ra người đã biết từ lâu vương gia sẽ trở thành một quyền thần.”
Công chúa thẳng lưng, ngẩng đầu đắc ý: “Sau kỳ thi Đình, Khâm Thiên Giam và Quốc sư đã liên tục dự đoán Bùi Ngọc sẽ trở thành một quyền thần trên vạn người, thậm chí tên tuổi của chàng sẽ lưu danh sử sách, hậu thế vạn người kính ngưỡng. Nhân trung long phượng như , chỉ có bản công chúa mới xứng sánh vai, ả tiện nhân kia cũng không biết lại xem bản thân là cái thá gì! Huống hồ tất cả nam nhân trong kinh thành cộng lại, ai có thể đẹp hơn phò mã của ta. Dù có trăm năm sau, bản công chúa cũng sẽ mãi mãi gắn liền với chàng ấy. Hậu nhân sẽ cùng tán tụng chúng ta là trời sinh một đôi, trai tài sắc.”
Tiếng khen ngợi xung quanh vang lên không dứt.
Ta nấp sau cột đình, ngồi bệt xuống đất, cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
Hóa ra việc gióng trống khua chiêng một mực ép mẫu thân phải chết và không chấp nhận lời thỉnh cầu từ quan của phụ thân chỉ là vì một lời tiên tri.
Một lời tiên tri hão huyền, mà đã thật sự cướp đi mạng sống của mẫu thân, còn khiến phụ thân hoàn toàn phát điên, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Nguyên nhân chỉ bởi vì một lời tiên tri!
Ta không biết bản thân nên khóc hay nên , chỉ cảm thấy thật vô lý.
Ta cũng không biết phụ thân sẽ ra sao nếu những lời này của công chúa lọt vào tai ông.
Có lẽ ông ấy sẽ càng điên hơn nữa.
16
Giữa bữa tiệc, chiếc nôi của đứa bé đang nằm cạnh công chúa bất ngờ bị đứt, nôi lật ngửa, đứa bé rơi xuống đất, theo bậc thang lăn xuống dưới, lập tức xung quanh vang lên tiếng hét cho đến khi đứa bé ngã vào trong hồ.
Một giây trước công chúa càng kiêu ngạo bao nhiêu, bây giờ lại suy sụp tuyệt vọng bấy nhiêu.
Tiếng hét của ả vang vọng tận mây xanh, ta bước ra từ sau cây cột, lặng lẽ quan sát từng thay đổi biểu cảm trên gương mặt ả.
Ta bỗng nhớ lại, dáng vẻ của ả hiện tại hệt như ta vào thời điểm mẫu thân qua đời, gương mặt trắng bệch đau đớn, tiếng hét cùng tiếng khóc, ngay cả dáng vẻ lảo đảo ngã nhào xuống cũng giống hệt ta.
Ai có thể trên đời này sẽ không có người nào có cùng cảm giác với ngươi, xem, ả bây giờ còn không phải là có cùng cảm giác với ta khi đó sao?
Nỗi đau mất mẫu thân của ta, nỗi đau mất con của ả.
Ả đã mẫu thân vào ngày sinh nhật của ta, thì ta con trai ả vào ngày ả hạnh phúc nhất.
Chỉ chưa đầy ba tháng, ta đã báo thù cho đứa bé còn chưa chào đời đã phải chết cùng mẫu thân.
Ả phải cảm nhận nỗi đau giống như ta mới có thể hoàn trả lại tất thảy.
Ta chợt hiểu ý muốn của phụ thân, nếu người liền để báo thù thì có ích gì.
Người cao thượng như công chúa, coi mạng người không khác gì cỏ rác, vẫn là nên để nàng ta tiếp tục sống, sống cho tốt, để khi trải qua nỗi đau mà nàng ta ra cho người khác, lúc ấy ả mới biết như thế nào là hối hận thì đã muộn.
17
Tinh thần của công chúa ngày một tệ đi, kể từ khi đứa bé chết, nàng ta đã không bình thường nữa rồi.
Nàng ta nhốt mình trong phòng, ôm gối cùng đôi chân trần chạy khắp nơi.
Chỉ khi gặp phụ thân của ta thì ả mới có thể bình tĩnh lại.
Ông ấy bón cơm cho ả, ả ăn vài miếng rồi bắt đầu suy sụp khóc lóc, nhận lỗi với ông.
Ả rằng vì muốn hưởng chút phúc khí của đích tử của đại công chúa nên mới mượn chiếc nôi đó, ả không biết chiếc nôi đã bị mọt đục mất.
Ông an ủi ả rằng không sao cả, con rồi sẽ lại có nữa.
Ả đau lòng khóc nấc lên, cuối cùng gục xuống vai của phụ thân mà nức nở: “Bùi Ngọc, lần đầu tiên ta gặp chàng là lúc chàng đỗ trạng nguyên. Chàng cưỡi ngựa đi ngoài đường, vẻ mặt tự hào lại mang nét hạnh phúc. Còn biểu ca của ta đỗ bảng nhãn, biểu ca muốn mời chàng một bữa ăn, chàng lại muốn về phủ để nấu canh cho nương tử, nàng ấy ngủ trưa dậy nếu không thấy chàng nhất định sẽ sợ hãi.”
“Biểu ca của ta chỉ một câu như , ta lại nhớ kỹ trong lòng. Đêm đó ta đã nằm mơ mình là nương tử của chàng, chàng nấu canh cho ta, dỗ ta ngủ, chuyên ngắm ta, còn cùng ta ngâm trà đánh cờ. Lúc ấy ta thật muốn chết trong giấc mơ đó, không bao giờ tỉnh lại nữa.”
“Mẫu hậu của ta đích nữ vọng tộc, từ nhỏ bà đã dạy dỗ sống phải đoan trang rộng lượng. Sau khi vào cung thì trở thành hoàng hậu, ta là nữ nhi duy nhất của bà. Bà không chiều chuộng phụ hoàng như những phi tử khác của ông. Bà là quốc mẫu, ai cũng bảo bà phải bao dung, độ lượng, không nên ghen tuông, chính bởi mà để bản thân mình phải chịu cảnh phu quân ngủ trên giường nữ tử khác cả đêm. Trong khi bà chỉ biết ở trên giường ôm ta mà khóc, bà đã khóc rất nhiều. Nhiều đến mức ta cảm thấy phiền muộn vô cùng. Lúc đó ta đã thề rằng sau này nhất định phải tìm một người phu quân tốt, đối xử tốt, chiều chuộng ta, suốt đời chỉ có một mình ta. Ta không muốn trở thành một kẻ thua cuộc giống như mẫu hậu, bởi vì luôn nhượng bộ cùng chịu đựng nên mới trở thành kẻ thua cuộc.”
“Phụ hoàng có rất nhiều con, mỗi năm lại sinh thêm đứa nữa. Khi ta tám tuổi, ông ấy thậm chí còn không nhớ nổi tên của ta là gì.”
“Ta ở trong cung mẫu hậu lại hiền lành như một vị Bồ Tát, không biết tranh giành, còn không tàn nhẫn! Bà chỉ biết chờ đợi!”
“Bà không biết thứ mà bản thân mình muốn thì nhất định phải đi tranh đoạt! Chính vì ta phải tranh giành sự thương của phụ hoàng, nếu không ta sẽ không có tôn nghiêm của một vị công chúa. Các tỷ muội và huynh đệ trong cung chính là những kẻ thù có quan hệ máu mủ. Chúng ta tranh giành lẫn nhau chỉ để bảo vệ lợi ích riêng của mình, chỉ là vì còn sống, sống đúng với thân phận công chúa, chủ tử mà thôi.”
“Ta biết chàng trách ta, Bùi Ngọc, ta thật sự rất chàng.”
“Mẫu hậu ngay cả của chính mình cũng cho rối loạn, như thì có thể dạy ta điều gì? Bao nhiêu năm qua, những lần đấu tranh trong cung đã dạy ta cách để tranh giành, chàng là người ta thích, ta lại là công chúa, cho nên chàng thuộc về ta mới đúng, không phải sao? Chuyện ta hạ dược chàng chỉ bởi vì ta muốn có chàng mà thôi.”
“Yểu nương kia không xứng với chàng đâu, Khâm Thiên Giam đã chúng ta mới là một cặp uyên ương xứng đôi vừa lứa, hạng người thấp hèn như nàng ta sao có thể xứng với một trạng nguyên tài giỏi như chàng ?”
“Nàng ta không tự nhận thức thân phận của mình, những người không biết tự lượng sức mình thì không thể tồn tại trong cung, hay trong kinh thành này đâu.”
“Chủ tử chính là chủ tử, những người ở dưới chủ tử đã không phải là người nữa rồi, mạng sống của bọn họ còn không quý giá bằng chó mèo của chúng ta! Bùi Ngọc, là do chàng không nghe lời, chàng quá bướng bỉnh, lẽ ra chàng không nên từ chối ta, ta là công chúa mà, ta chính là chủ tử của các ngươi…”
“Bùi Ngọc, đừng hận ta, xin hãy thương ta có không? Chúng ta rồi sẽ có thêm một đứa con, ta nhất định sẽ sinh cho chàng một đứa con trai, chàng đừng có thêm thê thiếp, ta vẫn còn trẻ, còn là đệ nhất mỹ nhân thành Trường An, sẽ không có ai trong số họ có thể xinh đẹp bằng ta… ”
Ả ôm mặt phụ thân, miệng liên tục những lời không đầu không đuôi, lẩm bẩm năng lộn xộn.
Hai tay phụ thân giấu trong ống tay áo, những ngón tay của ông đang run rẩy không ngừng.
Phụ thân chính là đang kìm nén ý muốn bóp chết ả.
Ông đã phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể đè nén sự oán hận đang sôi sục trong lòng, ánh mắt ôn hòa, mỉm dịu dàng lại ấm ấp: “Được , chúng ta lại sinh thêm một đứa nữa đi, ta không lấy thêm thê thiếp nào cả, sao ta có thể lấy thê thiếp chứ?”
Nụ trên môi càng sâu hơn nữa, ông nhẹ nhàng nâng mặt công chúa lên, từ từ lên tiếng : “Đúng , công chúa chính là nữ tử xinh đẹp nhất thành Trường An, công chúa nhất chính là gương mặt này, không ai có thể đẹp hơn nàng…”
Bạn thấy sao?