Tôi đã thích Giang Từ nhiều năm, luôn giữ vị trí là thân của ấy.
Thậm chí chưa từng có cơ hội tỏ .
Năm bố mẹ ấy qua đời vì tai nạn xe hơi, tôi bỏ học, đi tàu suốt đêm để về nhà, ở bên ấy lo liệu tang sự.
Giang Từ ôm chặt tôi, đầu tựa vào vai tôi, giọng khàn khàn : “Tớ chỉ còn mình cậu thôi.”
Tôi không giỏi ăn , không biết cách an ủi, chỉ có thể vụng về và thẳng thắn hứa rằng, sẽ ở bên ấy cả đời.
Khi mọi chuyện lo liệu xong, tôi định ra cảm đã chôn giấu suốt tuổi thanh xuân, ấy lại đỏ mắt cầu xin tôi đừng ra.
Lúc đó tôi không hiểu tại sao, cũng không dám hỏi nhiều.
1
Sau này, trong một buổi tụ tập, bè trêu về tôi và ấy, ấy đột nhiên nổi giận dữ dội, tôi mới nhận ra, cảm mười mấy năm của tôi, đối với ấy từ lâu đã trở thành một gánh nặng.
Giang Từ không muốn ai vỡ mối quan hệ này, kể cả tôi, vì muốn tiếp tục sống ổn định và bình yên, thân của ấy.
Hôm đó, tôi mỉm phủ nhận, tôi tôi chưa từng thích Giang Từ, Giang Từ quá đào hoa, không hợp để trai.
Sau khi xong, tôi tận mắt thấy ấy thở phào nhẹ nhõm.
Cái từ “đào hoa” ấy, nửa thật nửa giả. Anh ấy từng rất nhiều người, tôi biết, ann ấy chưa bao giờ thực sự thích một ai, ấy chỉ lười từ chối mà thôi.
Gần đây, mới của ấy có vẻ khác biệt. Giang Từ chính thức với tôi rằng: “Cậu hãy gặp của tớ, ấy rất tò mò về cậu.”
Người phụ nữ nào thích ấy mà chẳng tò mò về tôi, bởi vì tôi là thân khác giới của ấy, trước đây ấy chưa bao giờ sắp xếp gặp mặt.
Giang Từ luôn những người đó chỉ là thoáng qua, không cần phải bước vào thế giới của ấy và gặp gỡ bè của ấy.
Vậy mà tại sao lần này lại ?
Khi đến chỗ hẹn, tôi hít thở sâu ba lần rồi mới đẩy cửa phòng riêng ra.
Bên trong có ba người, hai nam một nữ.
Giang Từ hất cằm về phía tôi, coi như chào hỏi.
Ngồi bên cạnh ấy là một mặc váy dài trắng, tóc xoăn buông xõa, vội vàng đứng dậy, nụ ngọt ngào, ấy vẫy tay với tôi: “Chị An An, em là Lâm Mạt.”
Tôi hơi cau mày một cách khó nhận ra, nhạt đáp lại: “Chào em.”
Lâm Mạt chỉ vào chàng trai ngồi bên cạnh, “Đây là Phương Trạm, thân nhất của em.”
Nghe đến cái danh thân, tôi có chút hứng thú, kỹ cậu ấy. Cậu ấy rất dễ thương, khác với Giang Từ, cậu ấy tỏa ra sự tươi sáng, nụ chân thành và e dè.
Chào hỏi lịch sự xong, tôi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cậu ấy.
Giang Từ cuối cùng cũng chịu mở miệng, ấy đặt khuỷu tay lên bàn, nghiêng người về phía tôi: “An An, cậu chưa từng ai đúng không?”
Đó không phải là câu hỏi, mà là giọng khẳng định một sự thật.
Cảm giác chua xót và khó chịu tràn ngập trong lồng ngực, tôi khó khăn gật đầu.
Giang Từ thản nhiên thảo luận vấn đề này trước mặt , khiến tôi cảm thấy bối rối và xấu hổ. Anh ấy rõ ràng biết, những năm qua, tôi thích ấy đến mức không muốn tạm bợ với bất kỳ ai.
“Thật không? Chị An An, Phương Trạm cũng chưa từng ai.” Lâm Mạt bắt chước Giang Từ, chống khuỷu tay lên bàn, đôi mắt long lanh, trong sáng, bên trong ẩn chứa sự mong đợi, lo lắng, đề phòng…
Tôi hiểu cảm của ấy, ai mà muốn trai mình có một tri kỷ khác giới cơ chứ.
Tôi cầm cốc lên, giả vờ bình tĩnh uống một ngụm nước chanh, chàng trai bên cạnh: “Thật sao? Trùng hợp thật đấy.”
Cậu ấy vô thức liếc về phía Lâm Mạt, nhận ra điều đó, ánh mắt cậu ấy thoáng qua một chút cay đắng.
Tôi quá hiểu cái sự cay đắng ấy có ý nghĩa gì, khi Giang Từ giới thiệu tôi là thân với người khác, trong mắt tôi cũng từng xuất hiện nó.
Một cảm giác đồng bệnh tương lân trào dâng, tôi khẽ hỏi: “Cậu quen Lâm Mạt nhiều năm rồi nhỉ?”
Cậu ấy không gì, chỉ ngượng nghịu, gật đầu.
Lâm Mạt có thể để ý việc Giang Từ có một người nữ như tôi, thì liệu Giang Từ có để tâm việc Lâm Mạt có một người nam như Phương Trạm không?
Tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó, ánh mắt lại rơi vào Giang Từ, ấy thật sự rất đẹp trai.
Làn da trắng như sữa, đôi mắt một mí hơi sưng, mang theo chút u ám mệt mỏi, sống mũi cao, đường viền môi rõ ràng, đôi môi màu trầm mờ ảo.
Cảm giác nghẹn ngào tràn lên, tôi giả vờ không có gì, cầm ly nước lên, đè nén sự giận dữ trong lòng, nhấp một ngụm nước, hỏi: “Giang Từ, Lâm Mạt, hai người có tin vào từ cái đầu tiên không?”
Ánh mắt của Giang Từ và Lâm Mạt đồng loạt dừng lại trên người Phương Trạm.
Tôi cũng khẽ nghiêng đầu cậu ấy, “Tôi thích cậu, tôi có thể theo đuổi cậu không?”
Nụ trên môi Phương Trạm trở nên cứng ngắc, những ngón tay dài, trắng trẻo đặt trên đầu gối cuộn chặt lại, dường như phản ánh sự đấu tranh trong lòng cậu ấy.
Một tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên, tan sự yên lặng.
Là điện thoại của Lâm Mạt, ấy nhỏ nhẹ nghe điện thoại xong, áy náy tôi, “Xin lỗi chị An An, em có việc gấp, phải về ngay, Phương Trạm, cậu giúp tớ ở lại với chị An An nhé.”
Giang Từ tiễn ấy ra ngoài, trong phòng chỉ còn tôi và Phương Trạm.
Cả người cậu ấy dường như thả lỏng, uống cạn ly nước, như thể vừa đưa ra một quyết định lớn, rồi với tôi: “Xin lỗi, tôi đã thích một người khác rồi.”
“Tôi thích Giang Từ, cậu thích Lâm Mạt, thật là trùng hợp, chẳng phải chúng ta nên ở bên nhau sao? Hai cặp đôi hẹn hò cùng nhau sẽ tốt hơn là một cặp đôi và hai cái bóng đèn chứ. Hơn nữa,” tôi cầm thực đơn lên, giả vờ chăm xem các món ăn, thật ra mắt tôi đã ngấn nước, chẳng thấy rõ gì cả. “Lâm Mạt hình như rất muốn cậu buông tay ấy, nếu không thì cậu nghĩ vì sao hôm nay chúng ta lại gặp nhau?”
Giang Từ cũng rất muốn tôi buông tay.
Tôi không câu này ra, vì không muốn đối mặt với sự thật đau lòng ấy.
Cậu ấy cuối cùng cũng không chịu đựng nổi cảm của tôi, hoặc có lẽ không còn cần đến nó nữa.
Tôi không rõ là vì giận dỗi, hay vì muốn họ hài lòng, hoặc hy vọng ai đó có thể kéo tôi ra khỏi thực tế mù mịt này.
Tôi khao khát Phương Trạm sẽ đồng ý.
Có lẽ vì không lường trước sự thẳng thắn của tôi, tai và cổ Phương Trạm ửng đỏ rõ rệt, trong mắt cậu ấy lóe lên một cảm phức tạp.
Sau một khoảng lặng, cậu ấy khẽ gật đầu, “Được.”
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra, Giang Từ đứng ở cửa, biểu cảm thoáng chốc sững sờ.
Anh ấy ngồi xuống đối diện tôi, nhếch môi nhẹ: “Lâu rồi không gặp, hình như cậu mập lên rồi đấy.”
Hè năm đó sau khi thi đại học xong, ấy uống rượu quá chén giữa đêm khuya, gọi điện cho tôi bảo đến đón.
Khi tôi đến, ấy đã gục trên bàn, ngủ say không gọi dậy nổi. Tôi chỉ còn cách cõng ấy về nhà, từng bước chậm chạp đi về phía nhà ấy.
Đường phố không một bóng người, mọi thứ đều im lặng, tôi cúi người, bóng mình kéo dài dưới ánh trăng, nghe tiếng thở nhẹ của ấy, chẳng cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Khi đến trước nhà ấy, ấy tỉnh lại, vỗ vai tôi : “Nhóc béo đúng là có sức mạnh.”
Tôi giận câu “nhóc béo” đó, suốt cả mùa hè tôi giảm cân, từ 115 cân xuống còn 100 cân.
Khi biết chuyện, ấy vênh váo: “Lời của tớ có tác dụng đến thế sao? Vậy sau này nếu cậu dám béo lại, cậu phải cõng tớ chạy marathon đấy nhé.”
Nhớ lại chuyện cũ, tôi chua xót, nhướng mày hỏi Phương Trạm: “Tôi béo à?”
Phương Trạm ngẩn người, “Không, tôi thấy vừa đủ.”
Giang Từ nhạt, chỉ vào thực đơn: “Gọi món đi, cậu biết tôi thích ăn gì mà.”
Tôi đột nhiên bực bội với sự tự tin của ấy, cố ý gọi những món ấy ghét như bắp cải, thịt kho tàu, cà chua.
Giang Từ chẳng mấy quan tâm, ấy dựa người vào ghế, đôi mi cụp xuống, những ngón tay dài nhanh chóng lướt trên điện thoại, thỉnh thoảng nở nụ cưng chiều.
Một thoáng tôi trở nên mơ hồ, những trò trẻ con của tôi có ý nghĩa gì chứ?
Tuyên bố sự tức giận, bất mãn, hay không cam lòng, hay là muốn cho ấy thấy, tôi thực sự hiểu ấy đến nhường nào?
Không chỉ biết ấy thích ăn gì, mà còn biết ấy ghét ăn gì.
Sau khi ăn xong, Giang Từ đi tìm Lâm Mạt.
Tôi ngồi trong xe của Phương Trạm, nghe nhạc nhẹ nhàng vang lên, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Nỗi đau mà không đáp lại suốt những năm qua, trong khoảnh khắc này tràn ngập trong lòng, đè nén đến mức tôi không thở nổi.
“Phương Trạm, cậu thích Lâm Mạt nhiều đến mức nào?”
“Tôi không biết.” Cậu ấy liếc tôi một cái, “Nhưng tôi cứ không nỡ buông tay ấy.”
Nước mắt tôi tức thì rơi xuống.
Tất cả những cảm không đáp lại đều là những nỗi niềm không hết.
Bạn thấy sao?