7.
Tôi không gì trong suốt cuộc hành trình và khuôn mặt tôi trông vô cùng u ám.
Mạnh Cảnh lén tôi qua kính chiếu hậu ô tô, hồi lâu mới :
"Anh nghĩ họ đều là họ hàng... Nếu có thể thì giúp... Ở lại vài ngày cũng không thành vấn đề lớn..."
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, quay đầu lại và phớt lờ .
Trong thâm tâm ấy là một người tốt, dù tôi có tức giận đến đâu thì sau này gặp điều tương tự, ấy vẫn sẽ hành như thôi.
Tôi quá mệt mỏi để tranh cãi với ấy.
Tôi quay đầu về phía cửa sổ và nhẹ nhàng xoa sống mũi.
-
Khi bước vào nhà, theo thói quen tôi lấy chìa khóa ra, chợt nhớ ra chỉ có một chiếc chìa khóa duy nhất, là Mạnh Cảnh đưa cho La Tình.
Lần đầu tiên vào nhà mình mà tôi phải gõ cửa, tôi phải cảm ơn người chồng tốt bụng Mạnh Cảnh vì điều này.
Nghĩ đến đây, tôi quay đầu lại trừng mắt ta một cách hung dữ.
Anh co ro trong góc, yếu đuối và bất lực.
Tôi giơ tay gõ cửa và bấm chuông, đợi một lúc không có ai trả lời.
Tôi ấn thêm hai lần nữa thì có tiếng từ bên trong.
Cánh cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt của một người phụ nữ trung niên xa lạ, gò má hóp lại, đôi mắt lồi ra, thái độ cau có.
"Ai lại đến chơi bời vào lúc muộn thế này ?"
Vừa mở miệng, đã thấy đúng là người sao chiêm bao , giọng châm chọc rất phù hợp với dáng người.
Nó tôi bối rối.
"Tôi đang tìm La Tình."
"La Tình? La Tình là..."
Bà ta chưa kịp hết câu thì một giọng quen thuộc khác vang lên sau lưng bà ấy.
"Tìm tôi."
Người phụ nữ trung niên quay lại, vẻ mặt thoải mái, quay lại tôi rồi bước vào nhà.
Tôi thay giày rồi đi thẳng vào nhà, Mạnh Tĩnh đi theo sau.
La Tình bụng phẳng, trên trán đội khăn trùm đầu chống gió, mặc áo khoác mặc trong nhà đã giặt đến trắng xóa, đứng trong phòng khách lặng lẽ chúng tôi.
Trong phòng khách có một tấm thảm lông nhung hình tròn lớn màu trắng nhạt, bây giờ phủ đầy các vết bẩn màu vàng và đen, thậm chí còn có dấu vết của các loại nước sốt bằng mắt thường cũng có thể dễ dagf thấy.
Vì để đồng điệu với thảm, ghế sofa và tường đều có tông màu trắng ấm áp.
Và bây giờ, không một cái nào tha, chúng ít nhiều đều bị vấy bẩn bởi những màu sắc khác.
Trên tường vẫn còn dấu tích của bút màu.
Tôi cảm thấy máu dồn lên đỉnh đầu, má tôi nóng bừng và đầu bốc khói.
"La Tình, tôi đã với chị là tôi không muốn người khác ở trong nhà mình chưa?"
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu và một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
"Thi Thi, đừng cầu kỳ như , chúng ta dù sao cũng là chị em, để chị ở lại ít ngày ngày, đợi chị bình phục sẽ rời đi..."
Vừa , ấy vừa lén nháy mắt với Mạnh Cảnh đang đứng sau tôi.
Liếc qua khóe mắt, tôi thoáng thấy Mạnh Cảnh đang định tiến lên một bước, trước ánh mắt trừng trừng của tôi, ta lại lùi lại.
Tôi chỉ vào bức tường bị ố vàng: “La Tình, nếu chị thực sự quý trọng nhà tôi thì những thứ này trên tường là sao ?”
Cô ấy về hướng ngón tay của tôi.
“Ồ, đây là chuyện nhỏ thôi,” , “Là Đại Bảo của chị , em chưa từng sinh con nên không biết trẻ con ngày nay thông minh đến mức nào. Nó còn nhỏ, trẻ con có biết gì đâu. Nó không cẩn thận vẽ lên ấy mà.”
Thấy mặt tôi càng đen hơn, chị ta thêm: "Không sao đâu, không sao đâu. Em chỉ cần nhờ dì dùng khăn thấm ướt rồi lau đi là . Không sao đâu. Không sao đâu."
“Chính chị mới là người không biết gì ấy?” Tôi giận dữ, “Tôi đã chọn giấy dán tường rất lâu rồi mới đặt hàng, nhược điểm duy nhất là không dính nước. Nếu thật sự để dì . Thế mới là có chuyện."
Chị ta mím môi, thấp giọng lẩm bẩm: "Vậy thì do tại em chọn sai giấy rồi, chẳng thực tế gì cả, nhà có con lại càng phiền toái..."
"Tôi không phải nghĩ đến con cái gì cả khi sống ở đây!"
Bây giờ tôi biết chính xác cảm giác chơi piano cho một con bò nghe là như thế nào rồi đấy ( kiểu đàn gảy tai trâu mà để thế này nghe cũng hay nên tui để nv).
La Tình bị giọng của tôi cho giật mình, lập tức quay lại phòng ngủ chính, bước tới nắm lấy tay tôi thì thầm:
"Thi Thi nhỏ thôi mọi người đang nghỉ ngơi."
"Em kiểu gì chẳng có con, chị chỉ cho em mấy lời khuyên. Giấy dán tường này không thích hợp sử dụng lúc có em bé, em sao nóng nảy như . Chị cũng là có thiện ý, nếu không cảm kích thì cứ ngơ đi. Nhà này, để chị ở cữ xong rồi chị trả có không?"
Tôi thực sự không hiểu sao bây giờ chị ta lại có thể mặt dày như . Chẳng phải việc tôi từ chối là hiển nhiên sao?
"Em thấy đấy, em rể của chị lý trí hơn em rất nhiều. Chị thực sự không còn cách nào khác ngoài việc gọi cho em ấy. Không ngờ em ấy lại ngay rằng sẽ đưa chìa khóa cho chị và để chị ở nhờ, nên chị.. ."
La Tình vừa vừa ngước mắt Mạnh Cảnh: "Em rể, chị mới đến đây có mấy ngày, này..."
Chị ta Mạnh Cảnh như thể đang cầu cứu.
Mạnh Cảnh mở miệng, do dự một chút, kéo tôi sang một bên, nhỏ giọng : "Thi Thi, chị họ cũng đẫ chuyển vào rồi, ấy vẫn đang trong thời gian ở cữ, chúng ta không thể cứ đuổi mãi , hay là đợi người ta ở cữ xong đã rồi hãy ..."
Tôi thực sự giận người này rồi. Thay vì đứng về phía tôi, ta còn đứng vào hoàn cảnh của người khác để chọc giận tôi.
Tôi nghiến muốn gãy răng vì tức.
Thấy đã gần nửa đêm, tôi không thể bảo La Tình ra ngoài qua đêm , tạm thời chỉ có thể theo.
Tôi lấy điện thoại di ra, mở mã QR thanh toán rồi đưa trước mặt La Tình.
"Trước hết thanh toán tiền điện nước, mấy ngày trong tháng tôi không dùng nhiều như ."
“Này, em…” Mạnh Cảnh ngạc nhiên trước hành của tôi, nhỏ giọng : “Còn bắt trả tiền điện nước, có chút tiền này cũng muốn so đo với chị họ sao?.”
La Tình cũng sửng sốt. Sau khi nghe những lời của Mạnh Cảnh, ấy nhanh chóng lặp lại: "Đúng , Thi Thi, em thấy đấy, bây giờ chị không cầm điện thoại. Lần sau chúng ta thanh toán sau nhé."
Tôi lấy một tờ giấy trên bàn cà phê trong phòng khách ra, viết lên đó và cuối cùng ký tên mình vào góc.
Cầm mảnh giấy này, tôi bước đến gần La Tình và đưa cây bút cho chị ta.
"Cái này là?"
“Thỏa thuận,” tôi , “28 ngày ở cữ là đủ rồi. Tôi không cầu phải trả tiền nhà chị phải trả tiền dọn dẹp toàn bộ ngôi nhà và tiền điện nước từ ngày chuyển đến cho đến ngày kết thúc, cũng như phí quản lý tài sản và các chi phí khác trong thời gian này. Tôi sẽ quy đổi và tính toán cho chị. Chị ký ngay để chứng tỏ rằng chị đã thông báo và sẽ hoàn thành hợp đồng. "
La Tình có vẻ bối rối và Mạnh Cảnh trong tiềm thức.
Đúng như dự đoán, Mạnh Cảnh muốn mở miệng lần nữa. Bàn tay tôi treo bên hông nhẹ nhàng vặn vẹo đùi , đau đớn quay đi nên không nữa.
Không có sự bảo vệ của Mạnh Cảnh, La Tình không dám thẳng vào mắt tôi.
"Ký đi. Ký xong tôi sẽ quay lại sau. Giờ cũng muộn rồi, ngày mai tôi phải ca sớm."
La Tình nhịn không , nhíu mày.
"Thi Thi, chúng ta dù sao cũng là chị em ruột thịt, nhất thiết phải như sao? Chị đã sẽ cho em tiền, sao em còn ra chuyện tổn thương như ?"
“Tôi cũng đã là không thích người khác ở nhà mình, sao chị không điếc mà vẫn dọn vào ở?”
Chị ta im họng trước câu hỏi đó và không nên lời.
“Mẹ em bé ơi, em bé sắp đến giờ ti mẹ rồi!”
Một người phụ nữ lớn tuổi bế đứa bé bước ra khỏi phòng ngủ dành cho khách.
La Tình quay đầu liếc , sau đó lại tôi, trong mắt gần như tràn đầy bất mãn.
Tôi nhắm mắt ngơ.
Cô ta dùng sức giật tờ giấy, nhanh chóng ký tên rồi quay người rời đi.
Tôi ngừng nấn ná và bước ra ngoài.
8.
Trên đường đi, miệng tôi liên tục bắn ra như pháo mắng mỏ, khiến Mạnh Cảnh choáng váng một lúc.
Anh im lặng hồi lâu, mãi sau mới lên tiếng:
"Em biết rằng việc ký kết như thế này không có hiệu lực pháp luật phải không?"
Tôi trợn mắt : “Tất nhiên là em biết.”
"Vậy em còn muốn chữ ký của La Tình? Không sợ sứt mẻ cảm chị em sao?"
"Không sợ, có lúc em cũng rất muốn mở cái đầu Thánh mẫu của xe bên trong có cái gì?."
Tôi hận sắt không thể rèn thành thép "Em đã từ chối nhiều lần chị ta vẫn đi đường vòng qua để chuyển đến. Từ góc độ này, chị ta không coi trọng cảm của bọn em mới đúng. Như , em có nên cho chị ta mặt mũi không?"
“Nhưng dù sao thì hai người cũng là chị em họ mà…”
"Thánh mẫu của tôi, không phải người thân nào cũng là người tốt."
9.
28 ngày sắp đến rồi.
Tôi gọi cho La Tình và chị ta không trả lời.
Tôi biết ta cố ý nên tranh thủ ngày cuối tuần lao thẳng đến cửa nhà mình.
Khi bước vào, tôi cờ gặp chị dâu của La Tình, ấy đang xách hai túi rau lớn và đang loay hoay tìm chìa khóa.
Thấy , tôi ân cần giúp ấy xách túi và đưa chìa khóa cho ấy.
“Sao chị lại mua nhiều rau một lúc thế?”
Nhân cơ hội tìm chìa khóa, tôi thản nhiên dò hỏi.
"Ồ, dù sao ở đó có nhiều miệng ăn như , mới có một bữa ăn phải tốn rất nhiều công sức, lần sau nhất định sẽ không nhận công việc này..."
Ngay cả chị em dâu cũng không thể chịu đựng La Tình.
Cánh cửa mở ra, có hai người phụ nữ mặc đồ ở nhà đang ngồi quay lưng về phía cửa trong phòng khách.
Một người trong số họ quay lại tôi và vỗ nhẹ vào người bên cạnh một cách tò mò: “Chị có người thân đến nhà à?”
Nghe , người mặc đồ ở nhà bên cạnh cũng quay lại và sửng sốt một lúc khi thấy tôi.
Chị ta quay lại và không biết đã gì với người kia.
Người kia tức giận đứng dậy và đi về phía phòng ngủ chính.
Tôi không khỏi thắc mắc, người phụ nữ mặc đồ ở nhà này rõ ràng còn trẻ, không phải bảo mẫu ở nhà, sao có thể cùng La Tình ở trong phòng ngủ chính?
Nhìn thấy ấy rời đi, La Tình nhếch môi: “Thi Thi, em đến rồi, buổi tối chị bảo chị dâu chị nấu thêm vài món, em cũng có thể ăn ở đây. Hãy thử món chay ăn trong thời gian ở cữ, tập dần trước cũng .”
Tôi lịch sự từ chối: “Không, hôm nay tôi đến gặp chị để bàn chuyện khác”.
Khóe miệng chị ta trễ xuống.
Tôi cầm trong tay vài hóa đơn điện nước và một danh sách chi tiết, đưa từng cái một cho La Tình xem.
"Đây là chi phí của chị trong thời gian này, cũng như chi phí dọn dẹp. Vui lòng thanh toán chúng." Tôi vừa vừa viết: "Tiền điện nước của chị rất cao. Tôi cũng đã sống ở đây với Mạnh Cảnh một thời gian. Chị dùng kiểu gì mà chỉ một tháng lại dùng gấp đôi bọn tôi ?”
"Hả..." La Tình nửa miệng : "Trẻ con... dùng nước rất tốn."
Tôi nhún vai, tôi không có quyền kiểm soát cách chị ta tiêu tiền, miễn là phải trả lại tiền cho tôi.
"Chị định trả như thế nào?"
Thấy chị ta bất , tôi liền hỏi thẳng.
Cô có vẻ xấu hổ: "Thi Thi, có thể chậm lại một chút không? 28 ngày quá ngắn. Lần mang thai đầu tiên chị ngồi quá sớm, đó là nguyên nhân chị hay bị bệnh. Lần này chị muốn ở cữ hai tháng... Hai tháng nữa hãy quay lại."
“Hai tháng?” Tôi nghi ngờ tai mình có vấn đề. “Vậy sao chị không tự mình dọn ra ngoài? Ở đó hai tháng hay hai năm cũng không sao. Chẳng liên quan gì đến tôi cả."
"Ồ, Thi Thi ..."
Khi chị ta chuẩn bị thì cánh cửa mở ra và một người đàn ông lạ bước vào.
Người đàn ông đó còn trẻ và không phải chồng của La Tình.
Sau khi thay giày, người đàn ông thấy chúng tôi ở phòng khách liền lễ phép chào hỏi: “Chị La, nhà có khách à?”
La Tình : “Ừ, em vào trước đi.”
Người đàn ông đi thẳng vào phòng ngủ chính.
"Không, ngoài chị ra còn có ai khác sống trong nhà tôi à?"
Tôi La Tình với vẻ khó tin.
"Chị lấy nhà tôi ra cho đúng không? Một người ở không đủ mà phải để những người khác ở chung?"
La Tình ra hiệu cho tôi nhỏ giọng : “Đều là người một nhà, vừa lúc có nhiều phòng nên đến ở tạm một chút.”
Có điều gì đó không đúng trong lời của chị ta: “Chị tử tế với người thân, vì chị là người có trái tim ấm áp”.
Ồ, chị đang chế nhạo tôi vì đã tàn nhẫn với chị đấy à?
“Không trách tiền điện nước cao như , thì ra không phải chỉ mình chj ở mà cả gia đình chị ở đấy à?.”
"Thi Thi, đừng nặng lời như , chị nhất định sẽ trả tiền, hiện tại tiền bạc eo hẹp, phải mất một thời gian..."
Tôi lắc đầu: “Hôm nay tôi tới đây chỉ để giải quyết thôi. Tôi không muốn phải quan tâm về chuyện lộn xộn này nữa. Đưa tiền cho tôi, sau đó tôi cho chị hai ba ngày mới dọn ra ngoài.”
"Em có nhất thiết phải những việc như không?"
"Tôi đã cố gắng hết sức để chị sống ở đây lâu như , nếu không tôi đã có thể gọi cảnh sát chị xâm phạm bất hợp pháp!"
Âm lượng của chị ta cũng vô thức tăng lên, và tôi giống như một con mèo xù lông, cố gắng chiến đấu với chị ta đến cùng.
“Chị, em bé tỉnh rồi.”
Người đàn ông thò đầu ra khỏi phòng ngủ chính và hét lên với bảo mẫu đang bận rộn trong bếp. Bảo mẫu đồng ý, lau tay rồi bước vào phòng ngủ chính.
Thấy thế căng thẳng của chúng tôi, người đàn ông nhắc nhở: “Chị La, chị hãy nhỏ giọng và đừng phiền vợ tôi nữa”.
Sắc mặt La Tình trong nháy mắt thay đổi, nở nụ : "Tiểu Chiêu, thật xin lỗi, bọn chị sẽ nhỏ hơn, bọn chị ở quê, quen lớn."
Tôi nheo mắt để quan sát sự tương tác giữa hai người và nhận thấy điều gì đó khác biệt.
Tôi cố ý hét lớn với người đàn ông tên Tiểu Chiêu: “Anh là ai, tại sao lại sống trong nhà tôi?”
"Nhà của ?" Tiêu Chiêu nghi hoặc La Tình, "Chị La, đây không phải nhà của chị sao?"
"Đúng , đều là người một nhà cả."
La Tình ngăn tôi lại, vẫy tay và cầu Tiểu Chiêu quay về phòng.
Thấy cửa phòng ngủ chính đóng lại, chị ta thở phào nhẹ nhõm, không biết từ đâu lấy điện thoại di ra và nhanh chóng chuyển 2.000 tệ cho tôi.
"Chị sẽ đưa cho em một nửa trước, phần còn lại cuối tháng chị trả. Được chứ?"
“Vậy khi nào chị chuyển đi?”
La Tình bỗng nhiên tức giận: "Em xong chưa? Chị đã xuống nước như mà em còn nghe không vào tai à!Chúng ta đều là người thân, sao phải tuyệt như !"
"Không phải trước đây chị cũng từng giúp đỡ em rồi à. Hiện tại em đang sống một cuộc sống tốt hơn chị. Em không thể giúp chị à?"
Tôi, chủ nhà, còn chưa nổi giận, chị ta, kẻ lợi dụng tôi, lại dám nổi giận.
Tôi không thúc giục chị ta, tôi chỉ nhắc lại một cách nhẹ nhàng: "Khi nào các người sẽ chuyển đi?"
"Chuyển đi á? Tại sao chị lại phải chuyển! Chị sẽ không đi! Chị định ra khách sạn ở rồi đấy em thích trêu tức chị thì chị không đi nữa. Chị muốn sống ở đây! Mấy người gì chị ? Có giỏi thì gọi cảnh sát đi! Bắt chị luôn đi, một phụ nữ đang cho con bú, và bắt cả đứa bé nữa!"
“Đừng có nhờn với tôi, tôi ở chán thì tôi đi. Nếu lại đến cãi nhau với tôi, tôi sẽ không đi! Người đi chân trần không sợ người mang giày, tùy quyết định!" Chị ta đổi giọng
Nói xong chị ta quay người đi về phía phòng ngủ dành cho khách của mình.
Lúc này tôi đã bình tĩnh lại.
À, chị ta thích đóng vai kẻ lừa đảo à.
ĐƯỢC RỒI!
Tôi chơi với chị đến cùng!
Bạn thấy sao?