Nói Không Với Họ [...] – Chương 3

Tôi dùng ngón tay nghịch dây tai nghe, lựa lời ít tổn thương nhất.

 

"Thi Thi, chị chưa từng cầu xin em điều gì, tại sao lần này em không đồng ý?"

 

"Nếu em cho rằng chị đang lợi dụng em để ở miễn phí, thì chị có thể bảo rể trả tiền nhà điệ nước cho em. Cả trăm, thậm chí cả ngàn tệ cũng không thành vấn đề"

 

"Chị thực sự không còn lựa chọn nào khác. Nếu có, chị đã không mặt dày mà đến nhờ em. Em nghĩ xem, bụng chị to thế này, e còn bắt chị đi lại mệt mỏi như sao? Chị sắp sinh. Chị cũng gọi xe rồi, tối nay sẽ chuyển đến ở ngay. Em ..."

 

Tôi cảm thấy chóng mặt.

 

Yêu cầu này rõ ràng là hôm qua mới với tôi, sao hôm nay nghe như chị ta đã đàm phán với tôi nửa năm ?

 

"Chị ơi, không phải là em không muốn giúp chị, mà là em rất quan tâm đến ngôi nhà của mình. Em không muốn cho người khác , em chỉ muốn giữ nó cho riêng mình thôi."

 

La Tình kêu lên "Ôi" một cách cường điệu: "Con nhóc này, người khác có thể rắc rối trong nhà em. Chứ chị là chị em, có thể như không? Nếu em chỉ lo mỗi như thì là em đang lo lắng quá mức rồi đấy”

 

“Không, ý em là hy vọng không gian của mình sẽ không bị ai xâm phạm.”

Tôi không còn muốn giả vờ với La Tình nữa nên thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình.

 

“Em đã việc chăm chỉ để mua căn nhà và tốn rất nhiều công sức để trang trí mọi thứ trong đó. Đó là không gian riêng của em và em không muốn người khác ở đó”.

 

Đầu bên kia điện thoại hồi lâu không có tiếng trả lời.

Ngay lúc tôi tưởng chị ta đã cúp máy thì một giọng vang lên.

 

"Thi Thi người không thể vô như thế."

 

Sau khi xong, có một vài tiếng gọi bận rộn.

 

6.

Sau nửa tháng, La Tình cũng ngừng quấy rối tôi.

 

Vấn đề này đã kết thúc. Tôi đã gạt bỏ nỗi lo lắng khó chịu và cảm giác thèm ăn của tôi đã phục hồi và lại bắt đầu có hứng thú ăn uống.

 

Buổi tối cùng Mạnh Cảnh ăn cơm tối, hai má đều phồng lên vì nhai thức ăn.

Một tin nhắn đột nhiên hiện lên trên chiếc điện thoại đặt trên bàn, tôi liếc sang bên và thấy hình như là một thông báo nợ đọng.

 

Tôi nuốt miếng thức ăn vào miệng, thản nhiên hỏi: “Hóa đơn điện thoại di của còn nợ phải không?”

 

Mạnh Cảnh nhấc điện thoại lên, xem xét kỹ lưỡng: “Không, dùng điện thoại ít  như , sao có thể bị nợ đọng?”

 

“Vậy em đang khoản nợ nào chưa thanh toán nào thế?”

Tôi chỉ vào và nháy mắt khoa trương: “Hay là vay nợ tín dụng chưa trả, a giấu em đúng không?”

 

“Không, không,” ấy liếc tôi, “Anh sao mà như ?”

Anh gõ nhẹ vào điện thoại hai lần, và lại có một tiếng "ding" khác của tin nhắn.

Mạnh Cảnh để điện thoại di xuống, cầm bát đũa lên tiếp tục ăn, thản nhiên :

“Đó là hóa đơn điện nước nhà của em đang bị nợ đó.”

 

Ngôi nhà của tôi?

Đáng lẽ không phải . Đã mấy tháng nay không có ai sống, số tiền trong thẻ hoàn toàn đủ.

 

“Anh nhầm rồi, ở đó không có người ở, nợ đọng từ đâu ra?” Tôi chỉ vào điện thoại di của ấy, “Anh có nhận tin nhắn lừa đảo nào không? Em cho biết, gần đây tin tức xôn xao về gian lận viễn thông ở Myanmar, đừng để bị lừa…”

 

Tôi đã rất nhiều.

Và những lời đơn giản của ấy đã kéo tâm trạng của tôi từ thiên đường xuống địa ngục ngay lập tức.

“Không phải chị họ La Tình của em đang ở trong đó sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...