Trong buổi tiệc sinh nhật của con , tôi ngay lập tức nhận ra mà con trai dẫn đến chính là Lâm Vi – người từng bắt nạt con tôi cách đây 10 năm.
Tôi ôm lấy con đang run rẩy, rồi tát con trai một cái:
“Từ hôm nay, chúng ta cắt đứt quan hệ mẹ con!”
“Mẹ, Vi Vi đang mang thai, mẹ ngay cả cháu nội cũng không cần sao?”
1
Ngay cả con trai tôi còn không cần, thì tôi cần cháu nội gì?
Câu : “Con cháu tự có phúc của con cháu, không có con cháu thì ta hưởng phúc” quả thật không sai. Con trai tôi từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không chỉ học giỏi mà còn thương em .
Người ngoài đều khen tôi có phúc, chỉ mình tôi biết nỗi vất vả của một bà mẹ đơn thân. Để nuôi hai đứa con, tôi cố gắng việc, dựng sự nghiệp, trở thành một nữ cường nhân sở hữu công ty niêm yết trên sàn chứng khoán.
Nhưng con tôi, trong sự lơ là của tôi, đã bị bắt nạt suốt một năm trời.
Nếu không phải con bé chịu không nổi mà tự tử, có lẽ tôi vẫn chẳng hay biết gì.
Bác sĩ con bé bị trầm cảm nặng, cần từ từ khuyên giải, tuyệt đối không kích .
Tôi vẫn nhớ rõ, ngày ấy, trai nó tức giận đến run rẩy, dẫn theo vài người đến đánh Lâm Vi thừa sống thiếu chết. Chuyện trở nên ầm ĩ, cha mẹ Lâm Vi cảm thấy mất mặt nên đã gửi ta ra nước ngoài.
“Mẹ, mẹ thật sự nhẫn tâm sao? Con là con trai ruột của mẹ mà!” Đường Tống mắt đỏ ngầu tôi, ánh mắt cậu ấy khiến tôi rùng mình.
“Tôi nhẫn tâm? Cậu em mình xem, nó khó khăn lắm mới vượt qua chuyện năm xưa, mà cậu lại dẫn người đó về. Đường Tống, không có phụ nữ thì cậu sẽ chết à?”
“Dì, cháu biết mình sai rồi. Khi đó cháu còn nhỏ, không hiểu chuyện, không ngờ lại tổn thương lớn như cho em . Cháu xin lỗi, cháu thật sự biết lỗi rồi. Mong dì tha thứ cho cháu.”
Dáng vẻ thấp hèn, van xin của Lâm Vi bây giờ chẳng ai liên tưởng đến ta – kẻ từng là nỗi ám ảnh khiến người khác nghiến răng căm hận khi xưa!
________________________________________
2
Đường Tống và Lâm Vi thấy tôi không nhượng bộ, bèn quỳ xuống trước mặt khách khứa.
“Mẹ, nếu mẹ không đồng ý thì con sẽ không đứng dậy.”
“Dì, vì đứa bé trong bụng cháu, xin dì hãy cho chúng cháu một cơ hội.”
Khách khứa xung quanh tò mò qua, muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Họ đang muốn ép tôi, trái tim tôi từ lâu đã trở nên cứng rắn sau những lần Đường Thanh tự tử.
“Bảo tôi đồng ý? Không đời nào!”
“Mẹ ơi…”
Con tôi trong lòng run lên bần bật, tôi không còn tâm trí nào để tổ chức sinh nhật nữa, định đưa con bé đi gặp bác sĩ.
Nhưng Đường Tống không quan tâm đến trạng bất ổn của em , cậu ta chặn đường tôi, gào lên: “Mẹ thật thiên vị! Trong lòng mẹ chỉ có em thôi! Mẹ muốn cắt đứt quan hệ với con, công ty sau này tính sao? Em điên rồi, nó có thể chăm mẹ lúc về già à?”
“Bốp!”
Đây là lần đầu tiên tôi đánh con trai mình.
Nhưng tôi hận không thể đánh chết cậu ta.
Làm sao cậu ta có thể em mình điên chứ!
“Con tôi không điên, con bé chỉ là đang bệnh.” Tôi ôm chặt con , dù thế nào cũng sẽ không để ai tổn thương con bé nữa.
Lâm Vi đứng lên, nở nụ , không, chính xác là với Đường Thanh đang trong vòng tay tôi.
“Thanh Thanh, đã qua bao nhiêu năm rồi mà em vẫn nhớ mấy chuyện nhỏ nhặt đó sao? Em thật nhỏ nhen quá đi. Chà, đừng với chị là… em vẫn còn thích trai mình nên mới cố giả bệnh để dì ghét chị đấy chứ?”
“Cô bậy bạ gì !” Tôi quát lớn vào mặt Lâm Vi.
Nhiều năm qua, miệng ta vẫn độc như .
Khách khứa xung quanh không hiểu gì, bắt đầu thì thầm bàn tán. Một số người thậm chí chỉ trỏ vào con tôi. Tôi thấy sự khinh bỉ trong ánh mắt của họ.
“Mẹ ơi, con không có… Con không thích trai. Cô ta dối đó, mẹ ơi, đầu con đau quá.”
Con tôi càng lúc càng hoảng loạn. Tôi ôm chặt lấy con bé: “Ngoan, Thanh Thanh, mẹ sẽ đưa con rời khỏi đây.”
“Đường Thanh, em đừng đi! Em rõ ràng trước đã. Em đi, năm đó chẳng phải vì em thích trai nên mới cố vu oan chị bắt nạt em, vì chị cũng thích trai sao!”
Thấy Lâm Vi định lao đến kéo con tôi, tôi giơ tay tát ta một cái: “Đừng chạm vào con tôi!”
“Á!”
Lâm Vi ngã mạnh xuống đất, ôm lấy bụng đau đớn kêu lên: “Đường Tống, bụng em đau quá… Con của chúng ta… Đường Tống!”
Đường Tống bế Lâm Vi lên, trừng mắt căm hận tôi: “Nếu mẹ thiên vị đứa điên trong lòng mẹ, thì cắt đứt quan hệ đi! Từ giờ trở đi, tôi không có người mẹ như bà!”
3
Tôi luôn coi Đường Tống là người kế nghiệp, dành cho cậu ta nền giáo dục tốt nhất, cuối cùng lại nuôi một kẻ khốn nạn.
Được thôi, đã cắt đứt thì cắt đứt cho sạch sẽ.
Tôi cho người khóa toàn bộ thẻ ngân hàng của cậu ta, thu hồi nhà và xe, thậm chí cả thẻ ra vào công ty cũng vô hiệu hóa.
Chưa đến nửa tháng, Đường Tống đã gọi điện cho tôi.
“Mẹ, hôm nay con đưa Vi Vi đi khám thai, bác sĩ bảo đứa bé rất khỏe mạnh.”
Tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện cắt đứt quan hệ.
Hừ, còn biết đánh vòng cơ à? Nhưng tiếc là tôi không ăn chiêu này.
“Ừ, hôm nay mẹ cũng đưa em con đi khám, bác sĩ con bé bị tái phát trầm cảm rồi, hình rất tệ.”
“Mẹ, mẹ đừng nhắc đến Đường Thanh, cái con điên đó nữa! Mẹ, con và Lâm Vi đã khảo sát vài trung tâm điều dưỡng, có một nơi rất tốt, mẹ gửi Đường Thanh đến đó đi.”
“Rồi sao nữa?”
Tưởng tôi đã xuôi lòng, giọng Đường Tống bỗng trở nên phấn khởi: “Tất nhiên là con và Lâm Vi sẽ về nhà chăm sóc mẹ! Đợi khi đứa bé ra đời, mẹ giao công ty lại cho con, mẹ cứ ở nhà tận hưởng tuổi già hạnh phúc!”
“Đường Tống.”
“Mẹ?”
“Mẹ rất hối hận. Năm đó không nghe lời ông ngoại con mà cứ cố giữ con lại. Đây chính là báo ứng của mẹ.”
Hơn hai mươi năm trước, chồng tôi ngoại , cha tôi khuyên tôi bỏ đứa bé đi, lại từ đầu. Nhưng tôi lúc đó quá cố chấp, nhất định giữ lại đứa con, muốn chứng minh rằng không cần đàn ông tôi vẫn sống tốt.
Nhưng bao năm qua, ngoài sự nghiệp thành công, cuộc đời tôi lại thua thảm .
“Mẹ xin lỗi, con đã khiến mẹ phải khó xử.”
Đường Thanh khẽ lại gần tôi, ngón tay bấu chặt vào nhau, vẻ mặt lo lắng, bất an.
Tôi ôm con bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi:
“Thanh Thanh không có lỗi, người sai là Lâm Vi và trai con.”
Con trong lòng tôi run lên bần bật.
Tôi biết con bé lại nhớ đến những ngày tháng bị Lâm Vi bắt nạt.
Những năm qua, vì điều trị, con bé đã phải gỡ từng vết thương lòng trước mặt bác sĩ tâm lý, khó khăn lắm mới hồi phục .
Vậy mà Đường Tống, cái thằng khốn nạn đó, lại muốn cưới Lâm Vi!
“Mẹ ơi, đúng. Con là đồ điên, con không thể chăm sóc mẹ lúc già. Mẹ gửi con đến viện điều dưỡng đi, để và chị Vi về nhà với mẹ.”
Đối diện với con hiểu chuyện, lòng tôi đau đớn đến rơi nước mắt: “Thanh Thanh không phải đồ điên, con chỉ đang bệnh thôi.”
________________________________________
4
Bác sĩ trạng của Thanh Thanh rất nghiêm trọng, không thể để con bé chịu thêm bất kỳ áp lực nào nữa. Tôi lo sợ tên khốn đó sẽ nhân lúc tôi không để ý mà phiền Thanh Thanh, nên đưa con bé ra nước ngoài một thời gian cho yên tĩnh.
Về phần công ty, từ khi Thanh Thanh bị bệnh, tôi đã giao cho một giám đốc điều hành chuyên nghiệp quản lý.
Thanh Thanh từ nhỏ rất thích biển, tôi cũng . Biển cả mênh mông giúp con người ta cảm thấy bình yên hơn.
“Mẹ ơi, chúng ta cùng chụp ảnh nhé?”
Thanh Thanh thích cái đẹp. Hồi nhỏ, tôi luôn cố gắng mua đủ loại váy áo xinh xắn cho con bé. Nhưng từ khi bị Lâm Vi bắt nạt, trên người con bé đầy vết thương, con bé không còn chịu mặc váy nữa.
Ngay cả khi đến biển, con bé vẫn quấn mình kín mít.
“Được, mẹ sẽ chụp cùng con.”
Con tôi, trong lòng nó chắc hẳn rất đau khổ. Nỗi hận, nỗi đau, sự tự ti và tuyệt vọng của nó.
Nhiều năm qua, tôi đã vô số lần muốn tự tát mình thật mạnh. Tôi hận bản thân tại sao không phát hiện ra sớm hơn những dấu hiệu bất thường của con bé, tại sao không bảo vệ nó.
Rõ ràng con bé là nàng công chúa mà tôi nâng niu trong lòng bàn tay, mà phải chịu đủ khổ đau trên đời.
“Mẹ ơi, nếu một ngày con không còn nữa, mẹ nhất định phải nhớ đến hình ảnh đẹp nhất của con nhé.”
“Con linh tinh gì !”
Lời của Thanh Thanh khiến tôi kinh hoàng: “Mẹ xin con đừng chuyện dại dột. Nếu con có mệnh hệ gì, mẹ phải sao đây? Thanh Thanh, con nỡ để mẹ đơn sao?”
Hoàng hôn bên bờ biển đẹp đến nao lòng, còn Thanh Thanh trong vòng tay tôi thì mỏng manh đến mức không chịu nổi một cơn gió.
“Mẹ, còn có trai mà.”
“Nếu nó nhất định cưới ta… chúng ta coi như nó đã chết!”
Dù con trai tôi có muốn cưới ai cũng , tôi đều có thể nhắm mắt cho qua.
Bạn thấy sao?