21
Ta sợ đêm dài lắm mộng, liền theo Hách Vân rời khỏi thành trong đêm.
Đại quân nhân đêm tối xuất chinh, hàng vạn binh mã dọc theo quan đạo hùng tráng tiến bước ra khỏi kinh thành.
Hách Vân là chủ soái, dĩ nhiên cưỡi ngựa dẫn đầu; còn ta, thân phận là thê tử tùy quân, ngồi trong xe ngựa theo sau.
Sợ ta buồn tẻ, hắn cứ cách một lát lại vén rèm, nghiêng người chuyện với ta qua cửa xe.
Ta nửa trách nửa :
“Hôm nay chàng thật không biết xấu hổ. Trước kia ta và chàng cùng nhau dàn dựng kịch bản, đâu có phải như thế.”
Hách Vân bật khẽ, dưới ánh sao, hàng lông mày và ánh mắt của hắn ánh lên vẻ ấm áp, sáng bừng như ánh trời đêm.
“Nếu ta , lời ta trên điện hôm nay đều là thật lòng thật dạ—tiểu thư có tin không?”
Ta bất giác nóng bừng mặt, vội quay đầu đi nơi khác:
“Ra khỏi kinh rồi, còn gọi ‘tiểu thư’ gì nữa?”
“Hửm.”
Hắn ra vẻ ngẫm nghĩ, rồi khẽ cong môi, dịu dàng:
“Là ta sai… về sau nên gọi nàng là phu nhân mới phải.”
Mặt ta lập tức nóng ran như bị thiêu đốt:
“Hách Vân! Chàng có phải là muốn ăn đòn không?! Rõ ràng biết ta không có ý đó còn cố !”
Hách Vân cúi đầu, khóe môi mang theo ý , tiếng nhẹ nhàng trong trẻo vang lên bên môi hắn.
“Tiểu thư Tạ, xin dừng bước!”
Đúng lúc này, một trận ồn ào vang lên.
Ta vén rèm ra ngoài.
Dưới ánh trăng, ba bóng người trong áo choàng cưỡi ngựa lao tới, roi quất vun vút, phóng nhanh đuổi theo.
Chỉ chốc lát, đã chắn trước xe ngựa của ta.
“Các ngươi rốt cuộc muốn gì?”
Bị ép dừng xe, ta đành bước ra khỏi màn, xuống xe đối mặt.
Hách Vân vẫn luôn đứng bên ta không rời nửa bước.
Tay hắn đặt lên chuôi kiếm bên hông, ánh mắt đầy cảnh giác chằm chằm vào ba người đối diện, sát khí mơ hồ bốc lên.
Sợ sự việc ầm ĩ, ảnh hưởng đến hành trình xuất chinh, ta khẽ trấn an:
“Chàng đi lên trước chờ ta một lát, ta sẽ rõ với bọn họ, rồi sẽ nhanh chóng quay lại.”
Hách Vân vẫn không yên tâm, chẳng chịu rời đi.
Ta nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, dịu giọng :
“Tin ta.”
Hắn vào ánh mắt kiên định của ta, không thêm gì nữa, lựa chọn tin tưởng.
Hắn lên ngựa, thúc roi chạy ra xa, giữ khoảng cách, âm thầm trông chừng ta từ phía xa.
Ba người kia cũng xuống ngựa.
Dưới làn gió đêm, họ cùng ta đối diện, đồng thanh gọi:
“Nương nương…”
Ta khẽ thở dài, lắc đầu:
“Phí Diễn, Tống Lâm Hách Uyên… đời này, ta không còn là nương nương của các người nữa.”
“Nhưng…”
Tống Lâm và Hách Uyên vừa định lên tiếng, ta liền cắt ngang:
“Các ngươi đều là kẻ thông minh, hẳn nên hiểu rõ—mọi toan tính của ta trong lần này, chỉ là để rời xa kinh thành, rời xa các ngươi.
Kiếp trước, ta bị giam hãm suốt đời trong tường cao cung cấm, từng bước như đi trên băng mỏng, như đứng bên bờ vực sâu…
Ta không muốn lặp lại sai lầm ấy lần nữa.
Đời này, ta chỉ muốn một cánh yến trời Bắc—tự do tự tại.
Xin các ngươi, đừng bám theo nữa.”
Những lời tận đáy lòng ấy khiến Tống Lâm và Hách Uyên không khỏi .
Hơn nữa sự việc đến nước này, đại cục đã định, bọn họ cũng chẳng thể xoay chuyển gì nữa.
“Vậy thì… cầu chúc nương nương từ nay về sau, có thể ung dung bốn bể, tiêu dao khoái lạc.”
Khi Tống Lâm những lời này, khóe mắt đã ươn ướt, một giọt lệ chảy dài.
Hắn quay người, vung tay áo gạt đi, rồi tung mình lên ngựa, bóng dáng lặng lẽ khuất trong màn đêm.
“Nương nương, trời Bắc giá lạnh, về sau… nhất định phải giữ gìn sức khỏe.”
Hách Uyên khẽ nhét vào tay ta một chiếc lò sưởi bằng đồng do chính tay hắn rèn.
Hệt như món quà hắn từng tặng ta kiếp trước—giống y như đúc.
Kiếp trước, ta vốn sợ lạnh nhất.
Vào mùa đông, chính Hách Uyên đã tự tay rèn lò sưởi tặng ta sưởi ấm, là để đền đáp ân ta từng nâng đỡ hắn.
Giờ thấy nơi khóe mắt hắn ngân ngấn lệ, ta khẽ :
“Nam tử hán, đâu dễ rơi lệ…”
“Chỉ là… chưa đến lúc quá đỗi đau lòng.”
Bạn thấy sao?