Nỗi Đau Của Người [...] – Chương 4

4

Tống Thanh đắc ý, trong mắt đầy khinh miệt.

“So với con chúng tôi, không xứng!”

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên một tiếng quát nghiêm nghị: “Bỏ ngay đôi tay bẩn thỉu của các người ra!”

Là bố tôi, cuối cùng ông cũng tới rồi!

Thấy bóng dáng ông, mắt tôi lập tức đỏ hoe.

Kiếp trước, ông đến chết còn không biết sự thật, không kịp gặp tôi lần cuối.

Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên tôi chính là bắt ông phải về đúng hôm nay.

Tống Thanh thấy ông, sắc mặt trắng bệch, mắt láo liên, ấp úng:

“Ông… ông Biên… ông về rồi à?”

Bà ta quay sang phía các khách mời đang ngơ ngác: “À… à sinh nhật nay cũng xong rồi, mọi người… mọi người cứ về trước đi… tôi… tôi sẽ mời lại sau.”

Bố tôi bà ta chằm chằm, gằn từng chữ:

“Gấp gáp đuổi khách như , bà đang sợ điều gì?”

Mục Kỳ Vân đúng là đồ ngốc, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí đang căng như dây đàn, còn nịnh bợ:

“Chú Biên, cố ý về sớm để tạo bất ngờ cho dì Tống à? Quả không hổ danh là người nổi tiếng vợ!”

“Vãn Vãn lớn lên trong một gia đình đầy như , nên mới dạy dỗ tốt thế.”

Hắn liếc tôi một cái, chua ngoa thêm:

“Không giống một số người, có bố sinh mà không có mẹ dạy.”

Bố tôi giận đến toàn thân run rẩy, trán nổi gân xanh, nắm siết chặt kêu răng rắc.

Dư Vãn Vãn lảo đảo một chút rồi nép sau lưng Tống Thanh, giọng nũng nịu:

“Bố… bọn con chỉ một chút thôi mà, hôm nay là sinh nhật mẹ, đừng giận nữa nhé.”

Tống Thanh cũng vội vàng xòa, tiến lên khoác tay bố tôi:

“Đúng mà, ông Biên, hôm nay là ngày vui…”

“Tôi thấy Tâm Dao về gấp quá, nhiều thứ chưa kịp chuẩn bị, nên… nên mới bảo vệ dẫn con bé ra ngoài mua chút đồ…”

Giọng bà ta càng càng nhỏ, lộ rõ vẻ chột dạ.

Thấy sắc mặt bố tôi vẫn đanh lại, bà ta kéo kéo tay áo tôi, cúi đầu nhỏ:

“Tâm Dao! Mau với bố đi! Là con ra tay trước, con đánh Vãn Vãn!”

Dư Vãn Vãn lập tức ra vẻ tủi thân đến cùng cực, đôi mắt đẫm lệ bố tôi:

“Bố… con không trách Tâm Dao đâu, bố đừng giận nữa, về nghỉ ngơi trước đi.”

Mục Kỳ Vân cũng hùa theo:

“Đúng đó Biên, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đến mức phải giận.”

“Tháng sau con và Vãn Vãn sẽ đính hôn, chuyện vui mà, phải vui vẻ mới đúng.”

“Nếu sớm biết nhà có một con sói mắt trắng hay bắt nạt Vãn Vãn, con đã cưới ấy về từ lâu rồi, khỏi để ấy chịu ấm ức.”

Ba chữ “sói mắt trắng” hoàn toàn châm ngòi cơn thịnh nộ của bố tôi.

Ông lập tức hất tay Tống Thanh ra, mắt đỏ ngầu, giận dữ hét lớn:

“Hắn ai là sói mắt trắng?!”

Tôi khẽ , nắm tay bố, giọng mang theo chút châm chọc:

“Bố, bố xem, từ khi nào con có thêm một em ruột ?”

Câu ấy khiến cả phòng lặng như tờ, mọi người đều sững sờ, không ai câu nào.

Đặc biệt là Mục Kỳ Vân, nụ đắc ý trên mặt hắn đông cứng lại, trông như vừa bị tát thẳng vào mặt.

Dư Vãn Vãn cắn môi, cố tỏ ra bình tĩnh, lắp bắp giải thích:

“Bố… con và Tâm Dao lớn lên cùng nhau… như chị em ruột… không phải…”

Còn chưa kịp hết câu, bố tôi đã giận dữ tung một cú đá thẳng vào người ta.

“Mày chỉ là con nuôi mà Tống Thanh nhặt về! Không có tư cách gọi tao là bố!”

“Nghe rõ đây! Tao – Biên Hải – chỉ có duy nhất một đứa con là Biên Tâm Dao!”

Dư Vãn Vãn bị đá ngã sõng soài, lớp trang điểm tỉ mỉ bị lem nhem, trông vô cùng thê thảm.

Thấy ta thảm như , Vương di lập tức kêu lên, vội vàng nhào đến đỡ ta:

“Tiểu thư Vãn Vãn, không sao chứ?!”

Tôi chằm chằm vào Vương di, nhếch môi lạnh:

“Vương di, bà lo cho ta như thế, chẳng lẽ là bà ngoại ruột của ta?”

Tôi vừa dứt lời, Vương di vội buông tay Dư Vãn Vãn ra, hoảng hốt giải thích:

“Tôi không có! Tôi chỉ… chỉ là thấy tiểu thư Vãn Vãn tủi thân quá…”

Bố tôi mặt lạnh như tiền, giọng lạnh băng:

“Tủi thân? Tao chỉ có một đứa con là Tâm Dao, một kẻ ngoài cuộc thì tủi thân cái gì?!”

Lúc này, Cố – người im lặng từ nãy đến giờ – bước lên, như nhớ ra điều gì đó:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...