Lần này tuy không xả mối hận, có lẽ sự đúng lúc của thầy Tống đã cứu Tùng San khỏi một cuộc ẩu đả và bạo lực đúng nghĩa.
Lửa giận đã vơi bớt, vẻ lạnh lùng vô cảm lại trở về trên khuôn mặt của . Nếu muốn đám người ấy tức chết, năm nay Tùng San sẽ lại giật giải môn ngữ văn thành phố.
Buổi phát biểu dành cho học sinh có thành tích nổi bật, sẽ khiến họ ghen tị đến chết. Người có năng lực không bị lũ tiểu nhân kinh .
Tiết học đầu tiên không phải của thầy Tống, chẳng hiểu tại sao thầy Tống lại cầm cái thước kẻ phía sau lưng, ung dung đi vào lớp trước.
“Trật tự.” Tiếng quát kinh đất trời vang lên, đám học sinh vẫn còn lố nhố giật bắn cả mình, vội vàng ổn định chỗ ngồi.
Thầy Tống hói đầu khẽ kéo chiếc kính xuống tận mũi, híp mắt lườm một lượt từ trên xuống dưới.
“Vì tiết đầu tiên là toán học, không có nhiều thời gian cho nên tôi sẽ giới thiệu nhanh gọn một chút. Vào đi học sinh mới.”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân chán nản, người bước vào là chàng trai có chiều cao đáng ngưỡng mộ.
Bên cạnh vang lên tiếng hít sâu, rồi sau đó, tiếng thầm thì ríu rít vang lên bên tai. Tùng San phiền não ngẩng đầu, cũng học theo mọi người, thái độ hoan nghênh tặng cho học mới một tràng vỗ tay.
Ừm… sao nhỉ? Người này, không tới nỗi nào, khuôn mặt sáng sủa, tóc tai gọn gàng, mắt sâu mũi thẳng, đôi môi mỏng khẽ nhếch thay cho một lời chào hỏi. Nhìn thế nào cũng cảm thấy cậu ta bị bắt ép cho nên mới phải đi học.
Lớp học lào xào những tiếng , Liễu Nhan kéo áo Dung Quân lay lay: “Đẹp trai quá! Không biết cậu ta là con cái nhà ai?”
“Đồng hồ đeo trên tay là Rolex, cặp sách, quần áo, tất cả những thứ mặc trên người cậu ta đều là hàng hiệu, chắc chắn không phải người nghèo. Liễu Nhan, chuẩn bị đi, tán đổ cậu ta cho mình. Dùng nhan sắc của cậu hạ gục cậu ấy.”
Liễu Nhan khẽ híp mắt, khoé môi khẽ nhếch chằm chằm vào chàng trai đang mất kiên nhẫn đứng trên bục giảng. Dù rất thích miệng vẫn phải cự nự vài câu:
“Chỉ sợ là người ta không xứng với tớ thôi. Với lại, tớ là con , nếu có theo đuổi thì cũng là cậu ta theo đuổi tớ.”
Dung Quân phe phẩy đuôi tóc gật đầu đồng : “Cũng đúng.”
Ở bên cạnh, Tùng San khẽ bật ra tiếng , đúng là nông cạn.
Không may cho , đám Dung Quân đã nghe thấy tiếng trào phúng ấy của Tùng San. Cô ta cầm một quyển sách, không nể ném thẳng vào người Tùng San.
“Mày ai thế? Đồ nghèo rách nghèo nát, loại người như mày, ngồi bên cạnh người ta còn thấy bốc mùi.”
Bên dưới nhốn nháo khiến thầy Tống để ý, chiếc thước kẻ to gõ mạnh vào cạnh bàn vang lên tiếng “rầm”.
“Trật tự, có vấn đề gì thì ra ngoài mà .”
Tùng San như không để ý, lạnh nhạt ngồi thẳng, coi lời của hai kẻ ấy như chó sủa bên tai, không đáng phải bận tâm.
Vì thầy Tống ý nên Liễu Nhan và Dung Quân không dám sỉ nhục Tùng San nữa, trong lòng họ vẫn âm thầm hậm hực tức tối lườm nguýt Tùng San.
Phía bên trên, giọng nam trầm nhạt nhẽo vang lên: “Tôi tên Kiến Lâm, mong mọi người giúp đỡ.”
Chỉ hai câu đã giới thiệu xong, cả lớp vẫn đàn chìm trong sự tĩnh lặng đầy hứng thú. Nhưng học mới quá kiệm lời, không hóng hớt thêm thông tin gì, đám học sinh ngồi phía dưới nghệt mặt tiu nghỉu.
Thầy Tống cũng hơi sượng, rất nhanh sau đó, thầy vội ổn định lớp học:
“À, rồi! Vậy thì Kiến Lâm, em xuống ngồi cạnh Tùng San đi. Chỉ còn chỗ đó trống.”
Chàng trai đeo cặp ở một bên vai, hững hờ đi xuống dưới lớp. Cậu ta đặt chiếc cặp lên trên bàn, chán nản ngồi xuống ghế.
Sau khi học mới an ổn chỗ ngồi, thầy Tống lại một lần nữa gõ thước, đám nếp nhăn trên vầng trán rộng của thầy xô cả lại, thầy Tống nghiêm mặt :
“Tôi không không có nghĩa là tôi không biết hành của một số học trong lớp. Chia bè kết phái, hà hiếp người khác. Chúng ta là cùng một lớp, cần phải biết bảo vệ lẫn nhau. Nội bộ lục đục, chẳng khác nào một chiếc thuyền gỗ bị mọt ăn. Hừ, đừng để tôi bắt gặp hành xấu xí này trong lớp một lần nữa, nếu tôi mà phát hiện ra thì đừng có trách đấy nhé!”
Bạn thấy sao?